Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1233 : Dư âm còn văng vẳng (30)

Ngày đăng: 03:17 20/04/20


Chuyện của Sơn Hải Hội trước đó, Phó Vân Bách hẳn là đã biết chân tướng nhưng hắn không nói gì.



Hiện tại Dịch Giảo Giảo còn ở nơi này, Minh Thù cũng không biết Phó Vân Bách có chủ ý gì.



Minh Thù tìm một vòng trong đám người tại yến hội, nhìn thấy Dịch Giảo Giảo cùng một người đàn ông trung niên đang đứng một chỗ nói chuyện.



Người đàn ông trung niên nhìn qua rất tôn kính Dịch Giảo Giảo, đoán chừng là bị Dịch Giảo Giảo lôi kéo.



"Người kia là Dịch Giảo Giảo học chung trường với cô phải không?" Trang Mông Mông ôm lấy mặt, ngồi ở đối diện Minh Thù, nghiêng đầu dò xét Dịch Giảo Giảo.



"Ừ."



Gần đây cô ta hay xuất hiện trong cục, tôi có chút không thích cô ta." Trang Mông Mông như nói thật: "Nhưng hình như Phó Vân Bách rất coi trọng cô ta."



Nói đến đây, Trang Mông Mông có chút thở dài.



Nếu như nói Dịch Giảo Giảo là một đóa hoa hồng xinh đẹp, cô chính là một ngọn cỏ dại, căn bản không thể so sánh.



Nếu như không phải cô có năng lực đặc biệt, có lẽ Phó Vân Bách căn bản cũng sẽ không liếc nhìn cô một cái.



"Cô ta làm gì tại cục quản lý?"



"Cũng không là gì, chỉ là thường xuyên đến, thỉnh thoảng hỗ trợ một chút công việc bên ngoài bắt những dị năng giả xấu xa kia." Trang Mông Mông dừng một chút: "Cô ta cùng người trong cục quan hệ cũng không tệ."



Dịch Giảo Giảo muốn tiếp cận nam chính?



Hay là có mục đích khác?



Phó Vân Bách biết rõ Dịch Giảo Giảo không phải là người phá hủy Sơn Hải Hội, nhưng vẫn cho cô ta ở lại, chứng tỏ nam chính không phải loại đồ đần vì sắc khom lưng, cho nên...



Hẳn là có mục đích khác.



Đại lão đọ sức chính là để người ta đau đầu.



Có chuyện gì là không thể dùng đồ ăn vặt... Không phải, giảng đạo lý giải quyết.



Một lần giảng không thông có thể nói hai lần nha!



Ngụy Nhã Huyên đứng cách đó không xa, dùng ánh mắt ghen tỵ chăm chú nhìn người bên kia.



"Cô thích hắn?"



Âm thanh từ đằng sau đột nhiên vang lên, Ngụy Nhã Huyên theo bản năng xoay người lại.



Nữ sinh dung mạo tịnh lệ ưu nhã đứng phía sau, váy dài màu đen, môi đỏ kiều diễm để người ta nhìn một chút liền khó mà quên được.




Minh Thù ngửa đầu hôn hắn một cái.



Gió biển từ bên cạnh hai người phất qua, làn váy thiếu nữ tung bay, thiếu niên có chút xoay người, hôn lên cánh môi hồng hào của thiếu nữ như một ấn ký.



"Quãng đời còn lại của anh đều giao cho em."



Minh Thù có chút lui lại, hành lễ theo kiểu quý tộc, giọng nói mang theo ý cười.



"Tam sinh hữu hạnh."



Gió biển chầm chậm phảng phất đem hai câu này truyền về phía chân trời.



Đó là tuyên ngôn cũng là lời hứa của bọn họ.



Minh Thù kéo tay của hắn: "Thân thể anh rất tốt, không có yếu như bọn họ nói, về sau em sẽ mang anh ra ngoài chơi."



"Được."



"Thiếu gia, điện thoại của phu nhân."



Vệ sĩ phía sau đột nhiên đuổi theo, đưa điện thoại cho Dư Thâm.



Dư Thâm nhìn Minh Thù một chút, nhận lấy điện thoại: "Mẹ?"



Dư Thâm đi về phía bên cạnh hai bước, tiếng nói chuyện không lớn, cũng không biết bên kia nói cái gì, hắn đều đáp ứng.



Minh Thù thấy hắn như thế liền biết hắn căn bản không nghe lọt tai, tựa như Văn lão gia tử nói với hắn trước đó cũng vậy.



Minh Thù dựa vào bên cạnh chờ hắn, ánh mắt đảo qua bốn phía, đột nhiên thoáng nhìn về phía một người đang đứng bên đó.



Con ngươi cô khẽ híp một cái.



Dịch Giảo Giảo đứng ở đằng kia làm gì? Ngắm cảnh sao?



Dịch Giảo Giảo tựa hồ phát hiện Minh Thù nhìn mình, lập tức ẩn vào bụi cây bên cạnh.



Minh Thù đứng im không nhúc nhích, thậm chí lấy ra một túi đồ ăn vặt.



Tưởng trẫm ngốc a!



Để tiểu yêu tinh một mình ở đây, xảy ra vấn đề tính cho ai?!



Trẫm mới không đuổi theo đó!