Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1247 : Tuân lệnh darling (4)

Ngày đăng: 03:17 20/04/20


Đầu bếp làm đồ ăn chậm rãi, trọng tại huyễn kỹ, Minh Thù chỉ có thể thả chậm tốc độ.



Chu Hồng Kiệt đối diện chỉ rót một ly rượu đỏ, đồ ăn trước mặt căn bản không đụng vào.



"Giáng Tuyết tiểu thư, có hợp khẩu vị không?"



Không có đầu bếp nhỏ làm đồ ăn ngon!



"Bình thường."



Bị phê bình như vậy, đầu bếp giống như có chút bất mãn, ý kia tựa như nói một người từ khu nhà nghèo như cô đến có biết thưởng thức hay không.



Cũng may đầu bếp có chút tự giác, nơi này là nhà của Chu Hồng Kiệt nên chỉ nhìn Minh Thù một chút liền tiếp tục công việc của mình.



Chu Hồng Kiệt nhấp một ngụm rượu vang đỏ: "Khụ... Tôi cũng không cùng Giáng Tuyết tiểu thư nói nhảm, tôi muốn mua tuổi thọ từ chỗ của cô, giá cả không thành vấn đề."



Minh Thù cười khẽ: "Tôi sợ ông không chịu đựng nổi."



Chu Hồng Kiệt hơi tự tin: "Tuy nói tuổi thọ giá cao chót vót, nhưng đối với tôi mà nói không phải vấn đề gì."



Tuổi thọ trân quý như vậy, sao có thể chỉ mấy chục ngàn là có thể mua được.



Chu Hồng Kiệt đã sớm tìm hiểu qua, nhưng với giá trị con người của hắn, chút tiền ấy quả thực không thành vấn đề.



Đáng hận nhất chính là đám người này, Minh Thù cũng không khách khí.



"Chu tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy, phú khả địch quốc..." Minh Thù đem thành ngữ có thể khen một mạch dùng tới.



Chu Hồng Kiệt nghe Minh Thù khen mình như thế lúc đầu còn rất cao hứng, nhưng càng nghe càng cảm thấy không đúng.



"... Giống như người có thân phận như vậy nên yêu cầu một phần đặc chế riêng mới có thể phối hợp với thân phận cao quý của ngài, nổi bật thân phận và địa vị của ngài."



Chu Hồng Kiệt thăm dò: "Giáng Tuyết tiểu thư nói đặc chế riêng là?"



Minh Thù mỉm cười: "Chúng tôi bán cho người bình thường đều tính theo năm."



Chu Hồng Kiệt: "..."



Không tính theo năm thì tính theo cái gì?



"Nhưng Chu tiên sinh không giống, ngài cao quý cỡ nào a, dùng năm tính cùng thân phận của ngài quá không hợp, cho nên chúng tôi tính theo ngày đi."



Chu Hồng Kiệt: "???"
Minh Thù hỏi thăm gia chủ của mấy nhà này một chút, hữu hảo đem giá cả thống nhất tăng lên 100 ngàn một ngày.



Thời điểm Minh Thù đem giá cả mới báo cho trợ lý Hạ, trợ lý Hạ đã không còn nghi ngờ nhân sinh nữa, hắn bắt đầu suy nghĩ hôm nay có phải đang nằm mơ hay không.



"Đại tiểu thư, cái này... Bọn họ cũng đồng ý??"



"Kiếm tiền vì cái gì không đồng ý?"



"Thế nhưng tăng lên nhiều như vậy..." Trợ lý Hạ gấp đến không được: "Một ngày 100 ngàn, chúng ta còn làm ăn thế nào?"



Khu nhà giàu chỉ là cách gọi chung nhưng cũng không phải ai cũng là triệu phú.



Còn có nhiều người bình thường đang làm công ăn lương, những người này kỳ thật một tháng cũng không dư được bao nhiêu, cầm 100 ngàn mua một năm tuổi thọ đã là cực hạn của bọn họ.



"A, phía trên không phải viết, nhìn đồ ăn để ra giá sao?" Minh Thù chỉ vào tờ đơn: "Người bình thường còn dựa theo giá này để bán."



Trợ lý Hạ: "..."



Nhìn đồ ăn để ra giá cái từ này, vì sao lại được nói từ trong miệng của đại tiểu thư chứ??



Cái này mẹ nó không phải là từ chuyên dụng của gian thương sao?



"Chúng ta sẽ dẫn dắt toàn bộ Đông thành phát tài a!" Minh Thù vỗ vỗ vai trợ lý Hạ: "Một năm chính là 36 triệu, có thể có thể, có thể mua rất nhiều đồ ăn."



Trợ lý Hạ: "???"



Câu cuối cùng là cái quỷ gì?



"Đại tiểu thư, cô làm như vậy sẽ khiến rất nhiều nhân tố không ổn định, tỉ như sẽ có người vụng trộm cướp đoạt tuổi thọ của người khác buôn bán, cái này sẽ nhiễu loạn toàn bộ thị trường, đối với chúng ta cũng không có lợi."



"Giao dịch cùng những người kia, những người có tiền kia hẳn là phải cân nhắc một chút." Minh Thù nói: "Nói không chừng cả người cả của đều không còn."



Bọn họ chú trọng danh dự và uy tín, nhưng những người khác có thể không chú trọng.



Trong thị trường ngầm đều dùng biết bao nhiêu thủ đoạn để có được tuổi thọ bán với giá thấp, bất kể lúc nào cũng có.



Nhưng những cái kia chỉ là số ít, việc quan trọng chân chính đều nằm trong tay những người này.



"Làm theo lời tôi nói đi." Khóe miệng Minh Thù nhếch lên: "Tôi biết mình đang làm cái gì."



Trợ lý Hạ: "..."