Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1249 : Tuân lệnh darling (6)

Ngày đăng: 03:17 20/04/20


Chủ quán lục soát trên người thanh niên mấy lần, xác định hắn không có nói láo, trên người hắn ngay cả một phân tiền cũng không có.



Cuối cùng cũng không có cách nào, thanh niên đưa điện thoại cầm cho chủ quán.



Điện thoại vẫn là kiểu mới, chủ quán nhìn nửa ngày cuối cùng mới đồng ý.



Thanh niên nặng nề thở ra một hơi, hắn nhìn cây gậy trong tay, xoay người đi tìm người vừa rồi đưa gậy cho mình.



Bốn phía đều là đám người ầm ĩ, nữ sinh kia ngồi ở kia một bên, thanh âm phảng phất từ bốn phía trôi qua người cô cũng không làm cô đặt mình vào cái vòng hỗn loạn này.



Thanh niên dò xét trên người Minh Thù một phen, dạng người khí chất như vậy mà lại xuất hiện ở đây.



Bất quá chỉ là một người bình thường, dưới tình huống như vậy thế nhưng lại đưa gậy cho hắn.



Không sợ gây phiền toái sao?



Hắn che lấy bả vai đi qua: "Cái kia... Cảm ơn cô."



"Không khách khí." Minh Thù liếc hắn một cái: "Vừa tới liền muốn lật tung cái bàn của tôi."



Thanh niên: "??"



Minh Thù tiếp tục nói: "Lãng phí lương thực là đáng xấu hổ."



Thanh niên: "!!??"



Minh Thù ăn xong, thanh niên vẫn còn đứng tại chỗ: "Cái kia tôi đưa cô về, tôi sợ những người vừa rồi tìm cô gây phiền phức."



Dường như sợ Minh Thù sẽ hiểu lầm việc gì, hắn cố ý bổ sung thêm một câu phía sau.



"Không cần."



"Dù sao tôi cũng không có việc gì, cô ở chỗ nào?" Ban Lan gãi gãi đầu: "Cái kia, tôi cũng không có ý gì khác, hiện tại đã trễ như vậy một mình cô trở về không an toàn."



Minh Thù cự tuyệt cũng vô dụng, thanh niên một đường đi theo cô.



"Tôi tên Ban Lan, cô tên gì?"



Ánh mắt Minh Thù lướt qua bốn phía, thuận miệng đáp: "Ngũ thải."



"Hả?"



Thanh niên gãi gãi đầu, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.



Minh Thù đột nhiên hỏi hắn: "Cậu biết hẻm Hoa Nghệ ở đâu không?"



Ban Lan gật đầu: "Biết, tôi ở chỗ đó."



"Đưa tôi tới, cho cậu thù lao."



"Không cần không cần." Nếu không phải cô đưa cho mình vũ khí, hắn hiện tại không biết đã bị đánh thành cái bộ dáng gì. Ban Lan có chút chần chờ: "Bất quá... Muộn như vậy, cô thật sự muốn đến đó?"




"Tiểu cô nương tới đây, để ca ca hôn một cái..."



Nam nhân Ất có ý đồ tới gần Minh Thù, hắn xoa xoa hai tay, coi như không nhìn thấy rõ thần sắc những trong giọng nói thô bỉ cũng nhìn ra là có ý gì.



Minh Thù vẩy vẩy tay áo: "Muốn đánh nhau sao, đến, để cho mày thể nghiệm một chút."



"Tiểu cô nương, tay chân của cô nhỏ như vậy, cũng không phải ca ca đúng..."



Nam nhân Ất bỗng nhiên cứng đờ, một vật lạnh tanh đang đè trên đầu để hắn không dám động loạn.



Nữ sinh mỉm cười: "Ừ? Không là cái gì của mày?"



"..."



Cô vẩy vẩy tay áo không phải nói đánh nhau sao?



Tại sao có súng!!



Phạm quy!



Đây là phạm quy!!



-



Thời điểm Ban Lan đuổi tới, Minh Thù ngồi xổm trong ngõ hẻm đếm tiền, bên cạnh là hai đại nam nhân đang cầu xin tha thứ.



Một nữ nhân núp ở nơi xó xỉnh, run lẩy bẩy nhìn lấy.



Ban Lan: "..."



Xảy ra chuyện gì?



Minh Thù đếm tiền xong, khả năng hai người kia trước đó đã cướp được, có không ít tiền mặt.



Minh Thù chia một ít cho nữ nhân kia.



Thân thể nữ nhân run rẩy không dám nhận.



Minh Thù trực tiếp thả xuống trước mặt nữ nhân, cô đứng dậy, đối đầu với ánh mắt của Ban Lan: "Người có mặt đều có phần, chia cho cậu một phần?"



Cô lại chia cho Ban Lan một ít.



Ban Lan: "..."



Đây là hiện trường vụ án lớn sao?



Tại sao nội dung cốt truyện không giống hắn đã xem chứ?



Đây là vì cái gì a!!