Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1270 : Tuân lệnh darling (27)

Ngày đăng: 03:18 20/04/20


"Giáng Tuyết tiểu thư, chúng ta thật sự trở về bốn năm trước?" Lục Ngưng dường như vẫn không thể tin được.



"Soi gương đi, nhìn xem có phải có phải cô của bốn năm trước không."



Lục Ngưng đương nhiên đã soi qua.



Thế nhưng chuyện này làm sao cũng đều cảm thấy thật quỷ dị.



Rõ ràng trước đó bọn họ còn đang thảo luận tính chân thật của sự thiết lập lại, kết quả thoáng một cái bọn họ liền bị thiết lập lại.



"Vì... Vì sao lại thiết lập lại?"



Minh Thù nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Có khả năng tốc độ đường truyền của Thiên đạo không tốt."



Lục Ngưng: "..."



Hoàn toàn không có tâm tình nói đùa.



"Giáng Tuyết tiểu thư, dựa theo lý thuyết trước đó, chúng ta hẳn là sẽ không có ký ức của vòng trước, vì cái gì... Tôi có thể nhớ kỹ?"



Cô đã thăm dò qua người bên cạnh, bọn họ đều không nhớ rõ.



Chỉ có cô...



Giọng nói của Minh Thù mềm mại: "Bởi vì cô đặc biệt a."



"Đặc biệt? Đặc biệt xui xẻo sao?"



"Ừ..." Nữ chính Lục Ngưng rất xui xẻo hay sao? Hình như cô không có chú ý tới, bất quá nữ chính đa phần đều sẽ xui xẻo như nhau.



Minh Thù nhấp môi dưới, nụ cười nhàn nhạt: "Đây cũng là một loại chiếu cố, thua thiệt là phúc nha."



Nữ chính nào đều không phải trước xui xẻo, sau hưởng phúc!



Không có cải biến!



Kịch bản của nữ chính đều đi theo con đường như vậy!



Lục Ngưng: "..." Vì sao cảm giác như cô ấy đang dỗ em bé?!



Lục Ngưng móc móc ngón tay: "Mục đích của thiết lập lại là cái gì? Chẳng lẽ chúng ta vẫn sẽ luôn ở trong cái vòng lẩn quẩn này? Thế giới này... Đến cùng có phải là thật hay không, hay tôi chỉ đang nằm mơ?"



Nếu như là mơ, vậy giấc mơ này cũng quá dài dằng dặc, quá không thể tưởng tượng nổi.



Minh Thù đột nhiên hỏi: "Thẻ của cô có phải có gì khác biệt không?"



Lục Ngưng sửng sốt một chút, đáy mắt hiện lên một tia đề phòng.



Cô giãy dụa một lát, tựa hồ đang cân nhắc có nên tin tưởng Minh Thù hay không.



cùng, cô chậm rãi lấy thẻ của mình ra.



Họ và tên: Lục Ngưng




"Đây là..."



Lục Ngưng bị cắt lời giải thích.



"Thấp hèn chính là thấp hèn, từ khu Đông Thành qua thật khiến người ta buồn nôn, dám trộm y phục của tôi, cô chính là muốn đóng vai đẹp mắt một chút quyến rũ ai ở đây vậy?"



Nữ sinh nói chuyện chanh chua, giọng nói hơi lớn làm người xung quanh đều nhìn về phía bên này.



Nữ sinh càng tự tin, ngón tay được bảo dưỡng tỉ mỉ chỉ về phía Lục Ngưng: "Coi như cô trộm váy của tôi cũng chỉ coi là một chuyện cười, rác rưởi mãi mãi là rác rưởi..."



Cái này váy làm sao có được không quan trọng, quan trọng là làm cho cô ta có một lí do.



"Khu Đông Thành đến sao?"



"Trời ạ, khu Đông Thành đến, làm sao lại xuất hiện ở đây?"



"A..., vừa rồi tôi cách cô ta rất gần, không được tôi phải đi thay quần áo."



"Trộm quần áo của người khác mặc, người khu Đông Thành quả nhiên tay chân không sạch sẽ, khu Tây Thành chúng ta nên ngăn chặn người của khu Đông Thành tiến vào."



"Lần trước có người không phải xém chút bị người khu Đông Thành làm cho... Thật là đáng sợ."



Đám người bốn phía bạo động làm cho nữ sinh kiêu ngạo hất cằm lên: "Lột y phục của cô ta xuống cho tôi."



Sắc mặt của Lục Ngưng vốn là khó coi, ngay lúc nữ sinh vừa nói xong câu này sắc mặt liền chuyển thành trắng bệt.



Diệp gia đại đa số đều rất tốt, nhưng cũng có...



Vị này chính là vị thiên kim nhỏ nhất của Diệp gia,chính là cháu gái của vị trưởng bối Diệp gia có sinh nhật vào tối nay, bình thường có thể nói là viên ngọc quý trên tay Diệp gia.



Tiếng nói của Diệp Đồng vừa dứt thì hai cô gái bên cạnh cô ta lập tức tiến về phía Lục Ngưng.



Bốn phía đều là ánh mắt xem kịch vui, thậm chí còn có chỗ chờ mong.



Người của khu Đông Thành bị làm nhục trong mắt những người này đã trở thành thú vui.



Lục Ngưng tức giận đến phát run: "Diệp tiểu thư, tôi chưa hề đắc tội với cô..."



Cô biết Diệp Đồng không thích mình cho nên không có việc gì tuyệt đối không bước ra khỏi phòng thí nghiệm nửa bước, không chính diện đối mặt cùng Diệp Đồng.



Diệp Đồng vênh váo đắc ý: "Cô đứng ở chỗ này chính là đắc tội tôi."



Hai cô gái kia đã tới gần, mỗi người một bên có ý đồ bắt lấy cánh tay của Lục Ngưng.



"A..."



Thanh âm đau đớn của nữ sinh vang vọng cả đại sảnh.



Minh Thù nắm cổ tay cô ta, hình như là đau nhức nên cơ thể nữ sinh hơi uốn lượn.



Người hành hung nâng lên nụ cười nhàn nhạt, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi: "Động vào cô ấy thử xem."