Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1269 : Tuân lệnh darling (26)

Ngày đăng: 03:18 20/04/20


Diệp Tịch quả thật đã tỉnh, bác sĩ Diệp gia vây quanh trước giường bệnh làm kiểm tra.



Thời điểm khi nam nhân cùng Minh Thù xuất hiện, Diệp Tịch liền giương mắt nhìn qua.



Trên khuôn mặt tái nhợt của hắn mỉm cười.



"Thiếu gia..."



Diệp Tịch đẩy người đang vây quanh hắn ra đi thẳng đến cửa.



Ánh mắt nam nhân có chút mềm nhũn: "Tiểu Tịch..."



Hắn giang hai tay chuẩn bị nghênh đón con của mình, nhưng Diệp Tịch lướt qua hắn, trực tiếp nhào về người đứng bên cạnh hắn.



Minh Thù bị Diệp Tịch ôm vào ngực.



Hắn nói nhỏ bên tai Minh Thù: "Darling, tôi biết em sẽ đến."



Nam nhân: "..."



Mọi người nhìn nam nhân, nam nhân xấu hổ đưa tay chắp sau lưng.



Nếu đã nhận biết cô bé này hẳn là giữ được ký ức trước kia.



Cũng không biết... Ký ức trước khi xảy ra tai nạn có còn hay không.



Đứa con trai này của hắn...



Diệp phụ nặng nề thở dài.



Thân thể Diệp Tịch còn rất yếu ớt, cần phải kiểm tra thật tốt lần nữa.



Thời điểm kiểm tra, Diệp Tịch không buông Minh Thù ra, các bác sĩ không còn cách nào chỉ có thể cứ như vậy kiểm tra.



Vẻ mặt của Diệp phụ bình tĩnh hơn nhiều, mỗi lần tỉnh lại đều là tình huống như vậy, hắn cũng đã quen rồi.



Chờ bác sĩ ra ngoài, Diệp phụ mới nặng mới tiến tới, mang theo một chút chờ mong hỏi: "Tiểu Tịch, con còn nhớ rõ sao?"



Diệp Tịch nhìn Diệp phụ một chút, lại nhìn Minh Thù, hắn đương nhiên biết người kia là ai, lần trước lúc tỉnh lại hắn cũng như thế này.



Hắn cái gì cũng không nhớ rõ, người kia chỉ nói hắn là ba của mình.



Diệp Tịch nửa ngày cũng không có lên tiếng.



Hắn không cảm thấy mình cùng người kia có bao nhiêu thân mật.



Cho nên hắn mượn việc thân thể của mình không khỏe liền không biết xấu hổ dựa vào Minh Thù, không có lên tiếng.



Diệp phụ nói không thất vọng là không thể nào.



Nhưng hắn chỉ thở dài: "Mang thiếu gia trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt, Giáng Tuyết tiểu thư nếu không chê cũng có thể ở lại đây"




Diệp phụ nói, sinh mệnh của Diệp Tịch đã bị xói mòn, không thể cướp đoạt tuổi thọ của người khác để bổ sung.



Không giống bọn họ, không ngừng thiết lập lại.



"Tôi đã nghe qua rất nhiều người, chỉ tìm được một người cùng tình huống với Tiểu Tịch, tính mạng của người kia về sau tại vòng thiết lập lại tiếp theo đã biến mất, như chưa từng xuất hiện."



"Vì sao lại xuất hiện tình huống như vậy, tôi cũng không rõ ràng."



Minh Thù khẽ nhíu mày, cho nên điều này đại biểu cho việc tử vong thật sự?



Đây càng giống trò chơi xuất hiện BUG.



Tiểu yêu tinh sẽ không xui xẻo như vậy chứ?



Nghĩ lại tình trạng của tiểu yêu tinh hiện tại, nói không chừng thật sẽ xui xẻo như vậy.



Thật rầu a!



-



Ngày thứ hai ngay lúc Diệp phụ phức tạp chăm chú nhìn xuống dưới, Minh Thù mang theo Diệp Tịch rời khỏi.



Minh Thù mang Diệp Tịch trở lại Độ Kỷ liền bất ngờ nhìn thấy Lục Ngưng đang trong thời kì thiếu nữ.



Vẻ mặt cô ấy nghiêm túc đi qua đi lại ngoài cửa lớn Độ Kỷ.



Nhìn xuyên qua đám người, dù bốn năm trước dung mạo có chỗ khác biệt nhưng Lục Ngưng chỉ nhìn một chút liền nhận ra.



Cô bước nhanh đi tới: "Giáng Tuyết tiểu thư."



"Vào trong rồi nói." Minh Thù nói.



Lục Ngưng gật gật đầu.



Lục Ngưng thật sự hoảng, Độ Kỷ bốn năm trước cùng bốn năm sau không có gì khác biệt, Lục Ngưng nhìn hoàn cảnh quen thuộc, dĩ nhiên có chút buông lỏng.



"Con gái, con đi ra ngoài một chuyến thế nào lại mang hai người trở về, chúng ta không rảnh để nuôi người đâu!"



Giọng nói giống như u linh của lão ba thổi qua.



Minh Thù: "..."



Lão ba cũng không có ý tham gia cùng bọn họ nói chuyện, nói một câu như vậy rồi lượn đi.



Lục Ngưng chưa thấy qua vị lão ba này, nhưng nhìn người xung quanh đối với hắn rất cung kính, chần chờ hỏi: "Giáng Tuyết tiểu thư, ông ấy là..."



"Cha rơi, đừng để ý đến ông ấy"



Lục Ngưng: "??"