Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1268 : Tuân lệnh darling (25)

Ngày đăng: 03:18 20/04/20


Lão ba đã trải qua bảy lần thiết lập lại, cộng thêm lần này là lần thứ tám.



Ngay từ đầu hắn cũng rất sụp đổ, bất quá về sau trải qua thêm hai lần liền trấn định lại, hắn cũng có ý định đem chuyện này nói cho nguyên chủ biết.



Nhưng mỗi lần thiết lập lại nguyên chủ cũng sẽ không nhớ kỹ chuyện này.



Về sau lão ba phát hiện chuyện này chỉ có mình biết, cũng hiểu rõ bảo trì trí nhớ sau mỗi lần thiết lập lại.



Cho nên về sau hắn liền mặc kệ, dù sao kết cục cuối cùng đều như thế, hắn bắt đầu lấy hưởng thụ cuộc sống làm chủ.



"Con gái, con nói cái này giống NPC trong game hay không những người như chúng ta sẽ có trí tuệ NPC, thiết lập lại chỉ có thể đem trí tuệ của NPC trở lại như cũ, nhưng trí khôn của NPC như chúng ta đều vẫn còn."



"Ừm, có lẽ đi." Minh Thù lơ đãng nói: "Cho nên kết quả này không thể phá sao?"



Lão ba buông tay: "Nhìn xem cha con đã bị thiết lập lại bao nhiêu lần."



Hắn thiết lập lại nhiều lần cũng sẽ tiếp xúc đến một số người, những người này đều biết bí mật thiết lập lại của thế giới này.



Bọn hắn dự định tìm cơ hội phản kích, nhưng kết quả cũng không thay đổi được gì.



Người biết chính là biết, người không biết vẫn còn không biết rõ.



Lão ba hiển nhiên không phải loại người muốn cứu vớt thế giới, làm anh hùng của mọi người.



Hắn liền từ bỏ trị liệu.



Hắn vỗ vỗ bả vai Minh Thù: "Con gái a, chúng ta đừng nghĩ nhiều nữa, cứ như vậy cũng sống rất tốt."



Minh Thù cười híp mắt gật đầu: "Ừm, cho nên Độ Kỷ liền phiền ba ba phụ trách tốt."



Nụ cười của lão ba cứng đờ.



A! Con gái có ký ức! Như vậy hắn sẽ không vung được cái gánh nặng này!!



"Cha, người biết Diệp gia không?"



Lão ba đang suy nghĩ nên chạy trốn thế nào thì nghe thấy vấn đề của Minh Thù, thuận miệng lên tiếng: "Khu Tây Thành bên kia? Biết a..."



Lão ba đột nhiên ngẩng đầu: "Con hỏi bọn họ làm gì? Đám người Diệp kia chính là người dẫn đầu muốn ngăn cản thiết lập lại, con đừng cùng bọn họ làm càn."



Không cùng bọn họ làm càn nhưng cô phải đi tìm tiểu yêu tinh a!



Bốn năm trước...




Minh Thù nở nụ cười nhàn nhạt, trong giọng nói loại tự tin khác biệt: "Nếu là hắn, vậy hắn nhất định sẽ nhớ."



Nam nhân có chút nhíu mày, có lẽ bất mãn đối với sự tự tin của Minh Thù, có lẽ là cái khác.



Hắn nhìn Minh Thù, từng câu từng chữ hỏi: "Giáng Tuyết tiểu thư, chúng ta vẫn luôn lẩn quẩn trong cái vòng này, cô không có gì muốn nói sao?"



"Người có thể phá cái vòng lẩn quẩn này không phải tôi, tôi có nói gì cũng vô dụng."



Ánh mắt nam nhân sáng lên: "Ý của Giáng Tuyết tiểu thư, cô biết ai có thể đánh vỡ cái vòng lẩn quẩn này?"



"Tôi biết." Minh Thù cười ngọt ngào nhìn về phía nam nhân: "Nhưng tôi cũng không nói cho ông."



Một kết thúc thường thường sẽ dừng lại tại lúc nhân vật chính thành công, sẽ không tiếp tục viết chuyện sau đó.



Y Tích cuối cùng phá hủy khu Đông Thành, trở thành anh hùng của khu Tây Thành, đây là kết thúc của cô ta.



Nhưng thế giới này không có kết thúc.



Nữ chính nếu tồn tại vậy thì phải có lý do để tồn tại, dạng kịch bản này rõ ràng chính là vì nữ chính chuẩn bị.



"Giáng Tuyết tiểu thư, chẳng lẽ cô không muốn thoát ly khỏi cái vòng lẩn quẩn này sao?"



Minh Thù nở nụ cười nhức mắt: "Nói cách khác đây chẳng phải là trường sinh hay sao, ông có thể sống mãi mãi, ông không vui sao?"



Đây không phải là thứ mọi người đều muốn sao?



Nam nhân: "..."



Cho dù là ai nếu vẫn luôn bị lặp đi lặp lại cái vòng sinh hoạt kia cũng sẽ chán ngấy.



Thành quả cố gắng của mình không được bao lâu liền sẽ trở lại từ đầu, có ý nghĩa gì chứ?



"Giáng Tuyết tiểu thư, nếu như cô thay đổi chủ ý thì hoan nghênh cô gia nhập với chúng tôi." Nam nhân hình như có chút mệt mỏi, hắn nhìn vào hư không, thanh âm trầm thấp tịch mịch: "Con người khi còn sống, không nên như vậy"



Nam nhân đứng dậy tiễn khách, ngay tại thời điểm hai người rời khỏi phòng khách, người hầu vội vàng chạy tới.



"Tiên sinh, thiếu gia tỉnh."



Con ngươi nam nhân hiện lên một vẻ không thể tin: "Sao lại như vậy?"



Nó hẳn là một năm sau mới tỉnh...