Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1273 : Tuân lệnh darling (30)

Ngày đăng: 03:18 20/04/20


Một tháng sau.



Minh Thù đột nhiên nhận được điện thoại của Lục Ngưng, nói cô ấy có phát hiện mới, muốn cùng cô gặp mặt.



Nhưng Minh Thù đợi tại nơi gặp mặt hai giờ, Lục Ngưng cũng không có xuất hiện.



Gọi điện thoại đều tắt máy.



Minh Thù gọi điện thoại cho Diệp gia, Diệp gia nói Lục Ngưng đã rời đi từ ba giờ trước.



Ngay tại thời điểm Minh Thù đang nghi ngờ, điện thoại của Lục Ngưng đột nhiên gọi tới.



Minh Thù kết nối.



Đầu bên kia điện thoại rất yên tĩnh, ước chừng ba mươi giây sau mới có một giọng nói truyền tới: "Giáng Tuyết."



Là giọng nói của Y Tích.



Minh Thù bình tĩnh hỏi: "Lục Ngưng ở chỗ của cô?"



"Biết là tốt rồi." Y Tích dừng một chút: "Cô đối với cô ta không phải rất tốt sao? Muốn cô ta sống thì một mình đến gặp tôi."



"Ha, không được, cô chơi đến vui sướng đi." Minh Thù nhanh chóng cúp điện thoại.



Y Tích cũng dám bắt cóc đầu bếp nhỏ, ghê gớm!



Bất quá...



Y Tích có phải là có tật xấu hay không?



Lâu như vậy liền bày ra trò bắt cóc??



Y Tích kiên nhẫn gọi tới, Minh Thù treo cô ta nhiều lần, rốt cục cũng kết nối lần nữa.



"Tiểu khả ái, không phải tôi cho cô chơi đến thoải mái sao?"



"Giáng Tuyết!" Khác với bộ dạng trấn định ban đầu, lúc này giọng nói của Y Tích đùng đùng lửa giận: "Cô đừng giở trò, sống chết của Lục Ngưng đều nằm trong tay cô."



"Được rồi, không thành vấn đề."



Minh Thù lần nữa cúp điện thoại.



"..."



Y Tích không biết có phải là giận đến điên lên rồi không, gửi cho Minh Thù mấy tấm ảnh.



Lục Ngưng bị trói bên trong một bể nước, nước bốn phía đang được rót vào, nước đã chìm qua bắp chân cô ấy.



Minh Thù: "..."



Loại kịch bản quen thuộc này không phải chỉ có nam chính mới xứng sao?




"Dạ."



Nơi nào đó của khu Đông Thành không có dấu hiệu nào bạo nổ.



Diệp Tịch đứng tại một con phố khác nhìn về nơi vừa nổ tung, trong con ngươi một mảng âm trầm rét lạnh.



Hắn ôm thú nhỏ bắt chiếc xe tiếp theo xe đi về phía khu Tây Thành.



-



Minh Thù ngồi trên đống phế tích gặm trái cây, trên người cô có không ít tro bụi nhưng cũng không có tổn thương gì.



Lục Ngưng nằm bên cạnh, một lúc sau mới yếu ớt tỉnh lại.



"Giáng Tuyết tiểu thư..." Lục Ngưng nhìn về phía cô: "Tôi... Cô đã cứu tôi?"



Minh Thù ném hột đi: "Đúng vậy a."



Lục Ngưng chống đỡ người ngồi dậy, lọt vào trong tầm mắt cô tất cả đều là phế tích, cái này...



Bọn họ đang ở đâu?



Minh Thù từ bên cạnh mò một quả tiếp tục gặm: "Tại sao cô lại bị Y Tích bắt cóc?"



Lục Ngưng ôm đầu: "Diệp Đồng... Là Diệp Đồng. Lúc tôi đi ra gặp phải cô ta, cô ta cố ý đụng vào người tôi rồi gắn thiết bị theo dõi lên người tôi."



Thời điểm cô mới bị bắt vẫn còn ý thức, đều là Y Tích nói cho cô biết.



Lục Ngưng thở một hơi: "Y Tích đã lấy tấm thẻ tuổi thọ của tôi."



Động tác gặp trái cây của Minh Thù dừng lại: "Tấm thẻ tuổi thọ chỉ có bản thân mới có thể sử dụng, cô ta lấy đi làm gì?"



"Không..." Lục Ngưng nói: "Tôi phát hiện tấm thẻ tuổi thọ có thể đổi tên, Diệp gia có người đang làm cái này, thời điểm Y Tích thiết lập lại giống như xảy ra vấn đề gì đó, tuổi thọ của cô ta còn không nhiều lắm."



Minh Thù hạ mắt: "Diệp Văn ký?"



Lục Ngưng phủ nhận: "Không phải, Diệp tiên sinh không biết, là tôi trong lúc vô tình phát hiện được."



Minh Thù như có điều suy nghĩ gật đầu: "Cô muốn nói với tôi chuyện này?"



"Không phải, chuyện tôi muốn nói với cô là tôi đã tìm được một quy luật."



"Quy luật gì?"



Lục Ngưng có chút kích động: "Mỗi lần thế giới thiết lập lại đều là sau khi hai khu giao chiến, mặc kệ là khu nào thắng cuối cùng đều sẽ bị thiết lập lại, nếu như... hai khu chung sống hoà bình thì sao?"



Minh Thù nhìn cô cười một cái: "Hiện tại quan trọng nhất chính là lấy lại tấm thẻ của cô."



Lục Ngưng biểu tình thảm thiết, đúng vậy a, hiện tại sinh mệnh của cô đã nằm trong tay người khác lại còn tâm tình cân nhắc những thứ này.