Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1283 : Thiên khải chi đạo (6)

Ngày đăng: 03:18 20/04/20


Kia là khoang cứu thương.



Tất cả khoang cứu thương giờ phút này đều nổ.



"Phi thuyền của chúng ta..."



Nếu như khoang cứu thương đã bị thượng cổ khống chế, như vậy...



"Mau mau kiểm tra!!"



Tất cả mọi người cơ hồ là mang theo sự hoảng sợ tràn vào phòng điều khiển.



Một vài người đứng tại chỗ, những người này đại khái là biết không giúp được gì cũng không qua đó để gây thêm phiền phức.



Bạch Thuật cùng Tinh Hồn đứng chung một chỗ, hai người đều trầm mặc, không trao đổi bất kỳ cái gì.



"Hệ thống nhiên liệu đóng..."



Âm thanh điện tử băng lãnh đột ngột vang lên, tất cả mọi người sững sờ, huyết dịch nhanh chóng đông lại.



Quả nhiên...



Thượng cổ căn bản không có ý định để bọn họ chạy đi.



"Tất cả cửa khoang đóng lại..."



Minh Thù kéo Kỳ Ngự nhanh chóng lách vào phòng điều khiển, của khoag đằng sau đóng chặt, Bạch Thuật cùng Tinh Hồn bị giam ở bên ngoài.



Kỳ Ngự bị kéo vào một câu cũng không nói, đẩy ra một người tiếp nhận.



"Khởi động hình thức R."



Thanh âm kia vẫn còn tiếp tục.



"Cái gì là hình thức R?" Minh Thù hỏi.



"Tự mình hủy diệt."



"Các người nơi này đầu óc có phải bị bệnh hay không? Không có việc gì trang bị cho phi thuyền của mình trạng thái tự hủy diệt?"



"..." Lão tử hiện tại không rảnh cùng ngươi nói về vấn đề có bệnh hay không có bệnh! Nhưng lão tử khẳng định là không có bệnh!



Người bên cạnh theo không kịp tốc độ của Kỳ Ngự, có chút phí sức, Minh Thù hít sâu một hơi tiến lên hỗ trợ.



Tại tời điểm nguồn năng lượng của phi thuyền đóng đã nhanh chóng hạ xuống, vừa rồi bọn họ vốn là cách tầng khí quyển rất gần, lúc này đã rơi vào tầng khí quyển.



-



Ầm!



Sóng biển nâng lên, phi thuyền khổng lồ rơi vào trong biển, nước dưới đáy biển giống như có Hỏa Diễm thiêu đốt.
"Em có đói bụng không?" Kỳ Ngự đột nhiên hỏi Minh Thù, từ lúc qua bên này hắn đều không thấy cô ăn cái gì.



"Tạm được." Minh Thù nói.



Kỳ Ngự lại nghĩ tới cô hiện tại là linh hồn thể: "Em như vậy có phải là rất phí sức không? Em đừng lãng phí sức mạnh bảo trì thực thể."



Minh Thù buồn cười: "Tôi không bảo trì thực thể làm sao anh đụng được tôi?"



Kỳ Ngự chủ động buông cô ra: "Tôi không động vào em, em đừng lãng phí sức mạnh."



Bảo trì thực thể xác thực sẽ tiêu hao sức mạnh, cho nên Minh Thù rất nghe lời không bảo trì thực thể.



Vấn đề này rõ ràng là hắn nói ra, nhưng Minh Thù cảm thấy hắn lại vô cùng ủy khuất, đương nhiên thân thể của cô vợ nhỏ là quan trọng nhất.



Hắn không thể bởi vì chính mình mà không để ý tới thân thể của cô.



-



Minh Thù rất nhanh liền hiểu được lời của Tinh Hồn có ý gì.



Thành phố trước mặt khắp nơi đều là chuột, đổ nát thê lương, cơ hồ không thấy được vết tích của con người.



Tinh Hồn rất cảnh giác quan sát ở bên ngoài, thành phố phế tích không hề có động tĩnh gì nhưng tất cả mọi người đều rất đề phòng, ánh mắt không ngừng đảo qua bốn phía.



Minh Thù hiếu kì hỏi: "Bọn họ đang làm gì?"



Kỳ Ngự ngồi bên cạnh Minh Thù bên, mặc dù không đụng được cô nhưng hắn vẫn muốn dựa vào cô.



"Thế giới của chúng tôi có rất nhiều người xâm nhập." Trả lời chính là Bạch Thuật, khuôn mặt đáng yêu của hắn dính đầy bụi bẩn.



Bị cướp lời, Kỳ Ngự có chút bất thiện trừng Bạch Thuật một chút.



Cô vợ nhỏ đang hỏi hắn!



Ai cho ngươi trả lời!



Bạch Thuật rụt cổ một cái, ôm đầu, không dám lên tiếng.



Hắn chỉ trả lời một vấn đề, đã làm sai chỗ nào...



"Người xâm nhập chính là những vật kia." Kỳ Ngự chỉ vào cách đó không xa, trong đám phế tích đột nhiên xuất hiện một bóng đen cao lớn.



Minh Thù nhíu mày: "Dị chủng?",



Trong TV có hình ảnh những thứ kia là người không ra người quỷ không ra quỷ, có dịch nhờn làm người khác buồn nôn.



Kỳ Ngự nói: "Ừ... Đây chỉ là một loại xâm nhập, còn có rất nhiều. Bất quá bởi vì dị chủng có trí tuệ, sẽ đi săn chúng ta, cho nên được xem như vật rất nguy hiểm."



Minh Thù: "Thế giới của các người... Ngày tận thế?"