Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1306 : Thiên khải chi đạo (29)

Ngày đăng: 03:18 20/04/20


Hắn thấy tất cả mọi người đều đi rồi, ngay cả cha hắn cũng lên phi thuyền.



Hắn bị ném bỏ ở đây.



Thế nhưng... Mẹ của hắn không đi.



Bà ấy đến tìm hắn.



Mẹ hắn vẫn ôm hắn ấm áp như vậy.



"Tiểu Cửu đừng sợ, mẹ ở đây."



"Mẹ... Mẹ..." Tiểu Kỳ Ngự yếu ớt gọi cô, thân thể nhỏ hoàn toàn núp trong ngực của mẹ.



"Xuỵt!" Mẹ Kỳ ra hiệu hắn yên lặng: "Mẹ sẽ đưa con rời khỏi nơi này, nhưng con không được lên tiếng, được không?"



Tiểu Kỳ Ngự không ngừng gật đầu liên tục, ôm sát cổ mẹ Kỳ.



Hắn không lên tiếng.



Hắn rất ngoan.



"Tiểu Cửu của chúng ta lợi hại nhất." Mẹ Kỳ ôn nhu khen hắn.



Dị chủng bên ngoài vẫn quanh quẩn như cũ, mẹ Kỳ chờ thật lâu thấy có thời cơ liền mang hắn rời khỏi.



Trong doanh trại khắp nơi đều là người chết, mẹ Kỳ lấy tay che mắt hắn chạy về nơi đặt phi hành khí.



Tiểu Kỳ Ngự không nhớ rõ mẹ Kỳ đã ngã sấp xuống bao nhiêu lần, hắn không nhìn thấy.



Dát ——



Dị chủng đột nhiên nhảy đến trước mặt mẹ Kỳ, hoàn toàn không cho mẹ Kỳ cơ hội phản ứng, móng vuốt sắc bén bắt về phía cô.



Mẹ Kỳ kinh hãi lui lại, dưới chân bị trượt vấp ngã xuống đất, cô che chở cho tiểu Kỳ Ngự, gắng gượng che lấy vết thương dữ tợn trên cổ cùng bả vai bị dị chủng đả thương.



Mẹ Kỳ chật vật lăn về phía bên cạnh, hốt hoảng cầm lấy vũ khí bị người ta vứt bỏ trên mặt đất.



Ầm!



Dị chủng xông tới bị đánh trúng, thân thể lui về sau, nhưng cái này cũng không lấy được mạng của nó, ngược lại càng chọc giận nó.



Dị chủng gào thét một tiếng tiến về phía mẹ Kỳ.



Phanh phanh phanh!!



Mẹ Kỳ liên tiếp đâm mấy phát, cuối cùng dị chủng cũng ngã xuống đất.



Cô không để ý đau đớn trực tiếp từ dưới đất bò dậy, thanh âm sẽ hấp dẫn dị chủng, cô phải chạy nhanh.



Một tay cô ôm tiểu Kỳ Ngự một tay cầm vũ khí, đã không thể che ánh mắt của hắn.




Ánh sáng biến mất, căn phòng lâm vào bóng tối nhưng cũng không phát sinh việc gì kì quái.



Thanh âm kia cũng chưa từng xuất hiện lại.



Rất nhanh hắn liền nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, giống như âm thanh cửa mở ra.



Hắn lục lọi phía dưới, căn phòng trước đó hoàn toàn phong kín thật sự xuất hiện một cánh cửa nhỏ.



Hắn vặn cửa mở ra ngoài, bên ngoài vẫn là cái hố sâu kia, bầu trời có phi hành khí lượn vòng.



Người rời khỏi đã trở về.



Có âm thanh bén nhọn vang lên bên tai hắn, tiếp theo là tiếng phi hành khí từ trên cao bay xuống.



Thanh âm huyên náo dần dần đi xa.



Lúc tỉnh lại, hắn đã nằm trị liệu trong khoang thuyền.



-



"Thiên Khải chính là đạt được vào lúc ấy." Kỳ Ngự nói: "Về sau, thỉnh thoảng tôi sẽ nghe thấy thanh âm kia, luôn luôn mê hoặc tôi cùng nó định ra khế ước."



Khi còn bé tâm trí không kiên định, xém chút mấy lần làm theo thanh âm kia.



Về sau nếu không gặp phải cô, hắn cũng sẽ không định ra khế ước với Thiên Khải.



"Vì sao Thiên Khải nhất định phải cùng anh khế ước?"



"Không phải nhất định phải cùng tôi." Kỳ Ngự nói: "Có lẽ lúc ấy, bất cứ người nào đi vào nó đều sẽ làm như thế."



"Không..." Minh Thù lắc đầu: "Lúc ấy có nhiều người ra vào như vậy, nó không có bất kỳ động tác gì, vì sao hết lần này lại lần khác đều chọn anh?"



Kỳ Ngự sửng sốt.



Đúng vậy.



Trước hắn, người của cha hắn đã nghiên cứu chỗ đó từ trong ra ngoài.



Thế nhưng bọn họ cũng không phát hiện căn phòng kia, nhưng sau khi ra ngoài, căn phòng kia mới xuất hiện.



Kỳ Ngự hạ mắt, bắt đầu khoe khoang: "Tôi quả nhiên là thiên tài."



"Thiên tài cái đầu của anh!" Minh Thù tát vào đầu hắn một cái.



"Cô vợ nhỏ, đừng đánh đừng đánh, đánh sẽ bị ngốc." Đầu của nam nhân sờ cũng không thể sờ, cô còn đánh!



Nếu không phải lão tử tính tình tốt!



Sớm đã chơi chết ngươi!