Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1307 : Thiên khải chi đạo (30)

Ngày đăng: 03:18 20/04/20


"Cho nên Thiên Khải này của tôi tên là Khích Hành?"



"Có lẽ vậy." Ai biết về sau hắn phát sinh ra chuyện gì.



Kỳ Ngự nhíu mày: "Hắn chính là dùng năng lực này để đến thế giới kia của tôi?"



Nhìn từ tình huống trước mắt là như vậy



Khích Hành muốn thông qua Thiên Khải giả trở lại cuộc chiến U Thủy, hoặc là sớm hơn trước đó để cứu vớt tộc nhân của hắn.



Nhưng thất bại.



Tại lần thất bại đó có lẽ hắn đã giác ngộ ra chuyện gì cũng không từ bỏ kế hoạch này.



Về sau hắn thành công.



Bất quá bị truyền đến thế giới khác.



Sau đó liền có Thiên Khải kia của tiểu yêu tinh.



"Kia... Khích Hành đâu?" Hắn đi nơi nào?



Minh Thù xuôi tay: "Làm sao tôi biết được, cũng không phải tôi sai khiến."



Kỳ Ngự: "..." Những vấn đề này chẳng lẽ cô nên biết rõ ràng sao?!



"Đừng vội a." Minh Thù nói: "Là đáp án, chắc chắn sẽ có thời điểm công bố."



"..."



Hai người thuận theo con đường nhỏ rời khỏi thôn.



"Tỷ tỷ xinh đẹp!"



Tiểu bàn tử không biết từ chỗ nào xuất hiện đứng trên đường nhỏ: "Ngươi phải đi rồi sao? Ngươi thật sự không suy nghĩ một chút làm Thái Tử Phi của ta sao?"



Minh Thù: "..." Trẻ trâu quả nhiên nhớ ăn không nhớ đánh.



Kỳ Ngự trước đó đã muốn đánh nó, lúc này còn dám chạy tới đào góc tường nhà hắn, hắn phải đánh chết nó!



Minh Thù lần này không có ngăn cản, nhìn hắn đánh tên trẻ trâu đó một trận.



Tiểu bàn tử vô cùng đáng thương ngồi xổm trên mặt đất.



Kỳ Ngự lạnh mặt: "Tỷ tỷ xinh đẹp kia là của ta, biết chưa?"



Tiểu bàn tử một bên nước mũi một bên nước mắt: "Biết... Biết rồi."



Huhuhu!



So với cha của hắn còn đáng sợ hơn.



Hắn muốn về nhà.



Kỳ Ngự giáo huấn xong tiểu bàn tử, kết quả quay người lại liền thấy Minh Thù bưng một bàn bánh bột ngô không biết từ chỗ nào ra, đang ăn đến hăng say.



"Không đánh nữa sao?" Cô hỏi.
Kỳ Ngự không nhúc nhích, hắn chờ đợi câu trả lời của Minh Thù.



Thế nhưng Minh Thù nửa ngày đều không lên tiếng, ngón tay hắn thuận theo bụng dưới rơi xuống bên hông.



"Kỳ Ngự." Minh Thù gọi hắn.



Kỳ Ngự dừng lại, thật ra hắn rất sợ, sợ mình khống chế không nổi làm chuyện gì cho cô tức giận.



Thế nhưng hắn đã thật sự rất cố gắng kiềm chế mình.



Hắn rất cố gắng...



"Tôi không phản kháng không có nghĩa là tôi thật sự không có năng lực phản kháng. Tôi bây giờ như thế này, chẳng lẽ anh không rõ?"



Có bao giờ cô chật vật như vậy.



Đem bản thân mình không giữ lại chút nào hiện ra với người trước mặt.



Hắn sợ hãi, chẳng lẽ cô không sợ sao.



Ánh sao chiếu xuống, Kỳ Ngự nhìn chăm chú nữ tử dưới thân, quần áo nửa mở, da thịt trắng như sứ như ẩn như hiện.



Ngón tay Kỳ Ngự bỗng dưng buông lỏng.



Minh Thù lấy quần áo ngồi xuống, thần sắc thản nhiên: "Kỳ Ngự, trở về thôi."



Kỳ Ngự liếc cô một cái, đưa tay tới.



Minh Thù cau mày.



"Tôi... Giúp em mặc."



Minh Thù buông tay ra, ngón tay Kỳ Ngự đụng phải quần áo cô đột nhiên dừng một chút, sau đó giúp cô buộc lại quần áo bên trong, sửa sang lại áo khoác.



Kỳ Ngự cúi thấp đầu đứng lên, hắn trầm mặc lui về phía sau một bước.



Minh Thù trong lòng hơi dừng lại, chủ động nắm tay của hắn.



Hắn nhu thuận cho cô tùy ý nắm, trở lại phía trên một đường ra khỏi thôn.



Xa xa trông thấy bọn người Tụ Hoan đang đợi bên cạnh xe ngựa.



"Tôn chủ."



Tụ Hoan cúi thấp người hành lễ.



Minh Thù đem Kỳ Ngự nhét bên trong xe ngựa, quay người phân phó Tụ Hoan: "Các ngươi về Vạn Kính Sơn trước."



"Tôn chủ, ngài..."



"Có việc ta lại gọi các ngươi đến."



"Vâng."



Tụ Hoan cúi người, Minh Thù nhảy lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi đi lên phía trước.