Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1308 : Thiên khải chi đạo (31)

Ngày đăng: 03:18 20/04/20


Trong xe ngựa vô cùng yên tĩnh.



Minh Thù ngồi một bên, nhắm mắt nắm vuốt tua rua bên hông.



Kỳ Ngự núp ở trên giường phía sau xe ngựa, từ từ nhắm hai mắt cũng không biết có phải ngủ hay không.



Minh Thù thu cái bàn nhỏ bên trong xe ngựa lại, giật chiếc chiếu bên cạnh trải ở phía trên.



Kỳ Ngự hơi mở mắt ra nhìn động tác của cô, hắn nhấp môi dưới, ngồi xuống ôm gối đầu tránh ra: "Em ngủ ở trên đi."



Minh Thù liếc hắn một cái, cẩn thận đem chiếu trải ra.



"Mặc dù chỗ nhỏ một chút, anh không muốn giày vò quá lợi hại cũng miễn cưỡng đủ dùng."



Kỳ Ngự: "??"



Minh Thù đem gối trong ngực hắn giật ra, nghiêng người qua hôn một chút lên cánh môi hắn, thuận tay cởi áo khoác của hắn ra.



Kỳ Ngự có chút mơ màng.



"Tôi vốn là kế hoạch tại Vạn Kính Sơn." Ngón tay Minh Thù đặt lên đai lưng hắn: "Ngay cả chỗ nào cũng đều đã nghĩ xong, nhưng đáng tiếc anh đợi không được."



Minh Thù giật đai lưng hắn ra, áo trong trượt xuống, nhiệt độ trong tay cô vô cùng nóng rực.



Thân thể Kỳ Ngự cứng đờ.



"Thế nào?"



"Em... Em là đang trừng phạt tôi sao?" Kỳ Ngự nói.



"Trừng phạt anh?" Minh Thù buồn cười: "Tôi trừng phạt anh làm gì?"



Cô ôm cổ hắn, khẽ cắn cánh môi hắn mấy lần: "Dạng trừng phạt này anh nên cao hứng không phải sao?"



Kỳ Ngự nghĩ đến một chút hồi ức không tốt lắm.



Loại trừng phạt kia hắn cao hứng không nổi.



Cái kia hoàn toàn chính là tra tấn.



Nhưng hiển nhiên lần này hắn đã suy nghĩ nhiều.



Minh Thù kéo hắn xuống, hai người ngã trên chăn bông mềm mại.



Mới vừa rồi còn nghe thấy tiếng gió, lúc này một chút cũng không nghe thấy.



Xe ngựa bị ngăn cách.



Thấy Kỳ Ngự nửa ngày không có động tĩnh, Minh Thù nhíu mày: "Làm sao, còn muốn tôi đến?"



Kỳ Ngự nhìn Minh Thù: "Tôi... Tôi có thể đợi."



"Tạm biệt, tôi sợ anh lại làm ra chuyện như hôm nay, mặt mũi tôn chủ của tôi đều bị vứt sạch."



Kỳ Ngự yên lặng.



Hắn cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, trước kia đều có thể khống chế cảm xúc rất tốt, mỗi lần biết rõ là cô nói hươu nói vượn nhưng vẫn khống chế không nổi.




Minh Thù trừng mắt nhìn, một lát mới kịp phản ứng, nói: "Tôi tiêu tan dùm anh."



Kỳ Ngự: "???"



"Vì sao?"



"Ừ... Thuận tay a..." Có chút vô cùng thê thảm nên thời điểm cô thanh lý liền thuận tay liền tiêu tan.



Kỳ Ngự không vui: "Kia là em cho tôi, tại sao lại xóa đi!"



Minh Thù: "..."



Kỳ Ngự có loại cặn bã Thù đem chứng cứ đều tiêu diệt hết, dự định có cảm giác nguy cơ không nhận nợ.



Tình huống cô kéo quần lên liền không chịu trách nhiệm, quả thực không quá nhiều.



Lại mẹ nó nghĩ mình là cặn bã?



Nghĩ cũng đừng nghĩ!



Đao của lão tử cũng sẽ không tán thành!!



Kỳ Ngự chuyển tới: "Em cho tôi lại một cái."



Minh Thù: "..."



Tiểu yêu tinh có sở thích thật đặc biệt.



Kỳ Ngự lại kêu một tiếng: "Cô vợ nhỏ?"



Tay hắn giấu ở trong tay áo.



"Anh làm sao lại phiền toái như vậy." Minh Thù ra hiệu cho hắn đi qua.



Minh Thù kéo quần áo hắn ra, chuẩn bị cho một trái dâu tây lên ngực hắn.



Minh Thù dán lên bộ ngực hắn, lông mi đảo qua làn da mang theo một xíu dòng điện.



Ánh mắt nhớ nhung của hắn rơi trên người cô.



Minh Thù buông hắn ra: "Được rồi."



Kỳ Ngự lúc này mới hài lòng, đem đao thu lại: "Như vậy liền có thể chứng minh tôi là của em rồi."



Minh Thù: "..."



Tiểu yêu tinh có bệnh!



Nếu như không có cũng không phải là giống như cô.



Nghĩ đến còn đẹp vô cùng.



Tiểu yêu tinh chẳng những làm, còn thích nằm mơ.



Cái này đến cùng phải có bệnh hay không?