Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 135 : Bút Ký Zombie (4)

Ngày đăng: 02:58 20/04/20


"Đoàng! Đoàng! Đoàng!..."



Trong tiếng súng nổ ra liên tiếp, những chiếc xe mạnh mẽ đè lên những đống vụn vặt trên đường mà chạy, rồi rẽ sang một con đường lớn rộng rãi hơn.



Zombie phía sau gầm gừ đuổi theo.



"Đừng lãng phí đạn."



"Biết rồi."



Tiếng súng phía sau ngưng lại, ba chiếc xe nhanh chóng phóng vụt qua, biến mất trong bóng tối nơi cuối đường.



Đoàn người chính là mấy người nhóm Minh Thù.



Tiểu đội của Phàn đội trưởng gồm bốn người, thêm cô và Ninh Nhạc nữa là nhóm sáu người.



Minh Thù tự đi xe của mình, phía đội trưởng Phàn có hai chiếc thì Ninh Nhạc và Phàn đội trưởng một xe, còn lại ba người khác cùng đi một xe.



Buổi tối zombie yếu ớt, chậm chạp hơn ban ngày nhiều. Nguyên nhân không rõ là do quang hợp hay là vì những nguyên nhân khác nữa.



Ban đầu, bọn họ sắp xếp để Minh Thù đi giữa, nhưng lúc sau không biết vì sao Minh Thù lại bị lùi lại phía sau. Khi gặp zombie không có thời gian điều chỉnh đội ngũ, nên lúc này xe Minh Thù lại đi sau cùng.



Minh Thù nhìn trong kính chiếu hậu tầng tầng lớp lớp thi thể, hơi phiền muộn thở dài:



"Mấy thứ này, khẳng định rất khó ăn."



Thú nhỏ ngã chổng vó trên ghế cạnh tay lái, đè lên đống đồ ăn vặt, rầm rì.



Chẳng lẽ, cứ đồ ăn ngon là ngươi sẽ ăn sao?



"Sau này có lẽ... Chúng ta thật sự sẽ phải ăn zombie."



Mạt thế chẳng đủ nguồn thức ăn cho cô.



Ta không ăn, muốn ăn thì ngươi đi mà ăn, ta không ăn mấy thứ buồn nôn đó.



Thú nhỏ yếu ớt từ chối.



Minh Thù liếc mắt nhìn nó: "Khi nào ngươi mới nói chuyện được đây?"



Mẹ nó, thú nhỏ cứ lẩm bẩm một mình, trông thật ngu xuẩn.



Thú nhỏ dùng móng vuốt, xoa xoa bụng nhỏ của mình.



Ta làm sao biết lúc nào sẽ nói chuyện được chứ.



"Ôi, đây là lần đầu tiên ta thấy tiến hóa ngược đấy."



Lúc trước, còn thấy nó nói chuyện, bây giờ một lời cũng chẳng buồn nói.



Thú nhỏ tiếp tục rầm rì.




Minh Thù lấy tay làm súng, chỉ lên đầu mình, khóe miệng cong lên: "Bắn vào đây này."



Lúc trước, người đàn ông kia bắn rất thuần thục, không giống với không biết bắn trúng đầu... Sao tên ngốc này lại không biết chứ?



Chắc là ngốc quá đây mà.



Nhưng mà ở giai đoạn đầu mạt thế có rất nhiều quy luật chưa được tìm ra, mà không phải ai cũng xem tiểu thuyết, thế nên có vài người không biết cũng là điều bình thường.



Trịnh Diệp sờ sờ đầu mình, không khỏi nghi ngờ.



Làm nổ đầu? Làm nổ đầu là được thật sao?



Minh Thù bảo Trịnh Diệp lui về phía sau, cô mở cửa kho hàng. Cửa vừa mở lập tức có mùi khó chịu bay ra ngoài. Cùng lúc, có một zombie mặc trang phục quản kho đi ra ngoài.



Zombie gầm nhẹ nhằm về phía Minh Thù.



Súng trong tay Trịnh Diệp nhắm vào đầu zombie. Hắn còn chưa kịp bóp cò, zombie đã lăn đùng ra đất.



Trên đầu nó bất ngờ bị cắm một chiếc đũa, trên đũa vẫn còn nhãn mác hơi lắc lư.



Trịnh Diệp há hốc mồm, thật là lợi hại.



Ngay cả đội trưởng, cũng không thể ở vị trí xa như thế mà có thể phóng đũa cắm vào óc zombie như vậy! Đây chính là võ công trong truyền thuyết rồi!



Minh Thù lấy đèn pin từ trên kệ siêu thị, đá văng zombie ra chỗ khác, bật đèn pin đi vào trong kho hàng.



Trịnh Diệp đuổi sát theo.



"Trời ạ."



Trịnh Diệp vừa đi vào, đã bị dọa cho ngây người. Trong kho, từng kiện hàng xếp thành từng đống. Trước lúc mạt thế, siêu thị này ắt hẳn mới nhập hàng.



Minh Thù hơi suy nghĩ, bóp bóp thú nhỏ đang nằm trong túi. Nhiều đồ ăn vặt như vậy, mà không mang đi được thì thật lãng phí.



Tại sao dị năng mà nguyên chủ thức tỉnh lại là dị năng hệ hỏa, mà không phải là dị năng không gian cơ chứ!



Mạt thế mà lại không có không gian, thật là khó sống mà!



Khó chịu quá đi.



Minh Thù phiền muộn hồi lâu, đi về phía mấy gian đồ ăn. Mấy thứ này đều chưa bị mở ra, từng thùng từng thùng một được bảo quản thật hoàn hảo.



Minh Thù càng thêm phiền muộn, càng hăng say bóp bóp thú nhỏ.



Ngươi lại còn bóp đến nghiện như thế nữa!



Buông tay, buông tay, buông ngay tay ra cho ta!



Thú nhỏ xù lông gào thét.