Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 136 : Bút Ký Zombie (5)

Ngày đăng: 02:58 20/04/20


"Nhiều đồ như vậy, chúng ta làm sao mang hết được chứ."



So với Minh Thù, Trình Diệp càng thêm phần rối rắm.



Minh Thù đang ngồi trên một cái thùng ăn bánh quy, bớt chút thời gian trả lời Trình Diệp:



"Bảo Ninh Nhạc mang giúp các người đi."



Trịnh Diệp nghi ngờ, nhìn Minh Thù:



"Vì... Vì sao?"



Ninh Nhạc là một cô gái, làm sao giúp họ mang đi được chứ?



Minh Thù cắn một miếng bánh: "Bởi vì cô ta có không gian."



"Không... Không gian?"



Trịnh Diệp hơi sửng sốt, ánh sáng lóe lên trong đầu: "Là là thứ trong tiểu thuyết... Thứ không gian có thể đựng được bất kỳ thứ gì sao?"



Minh Thù nghiêng đầu, một lát sau gật gật: "Ừ."



Ninh Nhạc là nữ chính giả, làm sao có thể không có không gian - một thứ tiêu biểu ở mạt thế chứ.



Nếu không có, thì cô ta không phải là nữ chính giả!



Trịnh Diệp giống như mở ra mười vạn câu hỏi vì sao:



"Đây... Đây cũng là một loại dị năng sao?"



"Có thể xem là như vậy."



"Bên trong cái gì... Cái gì cũng có thể chứa được sao?"



"Không biết."



"Không gian đó lớn lớn... Lớn nhường nào?"



"Không biết."



Trong kho hàng, nữ sinh ăn chơi ngồi trên thùng hàng ngấu nghiến ăn bánh quy, một người đàn ông bên cạnh lải nhải hỏi tùm lum.



Dù cho nhận được đáp án hay không, cũng chẳng làm hắn ngừng đặt câu hỏi.



Một tiếng trôi qua, bên ngoài không có bất kỳ động tĩnh gì.



Hai tiếng đồng hồ...



Ba tiếng...



Trước mặt Minh Thù đã chất đống rất nhiều túi thức ăn, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.



"Tôi... Tôi đi ra ngoài... Đi ra xem thế nào."



Đương nhiên, Trịnh Diệp không dám để một cô gái như Minh Thù ra ngoài, hắn cầm súng ra ngoài kho hàng.




Lúc này Trịnh Diệp mới phản ứng kịp, lắp ba lắp bắp không thể tin: "Cô cô cô... Là là Diệp Miểu."



"Cần xem chứng minh thư không?"



Minh Thù mỉm cười, tuy rằng trên người cô căn bản không hề có chứng minh thư.



"Không... Không không cần."



Trịnh Diệp nhanh chóng lắc đầu.



Diệp Kỷ An ở căn cứ bên thủ đô, mệnh lệnh là truyền xuống từng cấp, từng cấp một còn chưa kịp đưa ảnh chụp thì internet đã bị cắt đứt.



Thế nên bọn họ chỉ có địa chỉ với một cái tên, cũng không biết người bọn họ phải tìm dáng dấp ra sao.



Kết quả, người bọn họ mất bao nhiêu thời gian tìm kiếm, lại đã sớm ở bên cạnh họ từ lâu rồi.



Chuyện này thật là kinh khủng mà.



Trịnh Diệp khôi phục tâm tình: "Cô, cô là Diệp Miểu, cô ở đây rồi, vậy đội trưởng, bọn họ đang nơi đâu?"



Xung quanh đây không có vẻ giống có người đang sinh sống.



Khóa nhà 310 vẫn còn nguyên, xem ra đám người Phàn đội trưởng cũng chưa tới đây.



Ninh Nhạc sẽ không âm thầm xử đẹp hết bọn họ đấy chứ?



"Vào nhà trước đã."



Minh Thù mở cửa, để Trịnh Diệp vào trước.



Mẹ nguyên chủ lúc trẻ mắc bệnh qua đời, nên sau khi Diệp Kỷ An đi thủ đô nhậm chức, nhà này chỉ có một mình nguyên chủ ở.



Đối với con gái, Diệp Kỷ An cũng không phải không quan tâm, nhưng với nguyên chủ mà nói chủ yếu là tình trạng "nuôi thả".



Chỉ cần nguyên chủ không làm chuyện bất chính, hoặc làm cường hào ác bá ỷ thế hiếp người, thì ông cũng không can thiệp vào chuyện của nguyên chủ.



Sắp xếp trong phòng, so với trí nhớ của nguyên chủ lúc sắp rời đi là hoàn toàn giống nhau.



Trịnh Diệp ở phòng khách, thấy tấm ảnh Minh Thù và Diệp Kỷ An chụp chung, hắn không nhận ra Diệp Miểu nhưng Diệp Kỷ An thì hắn nhận ra.



Cái này, không còn phải nghi ngờ gì nữa. Cô chính là Diệp Miểu mà bọn họ đang đi tìm.



Minh Thù tìm thấy trong phòng nguyên chủ một số đồ hữu dụng, tùy tiện nhét vào ba lô lúc trước lấy ở siêu thị. Cô thay một bộ đồ thể thao tương đối bình thường đi ra ngoài.



"Chúng ta... Bây giờ làm thế nào đây?"



Trịnh Diệp không nghĩ ra được ý gì, chỉ có thể ngồi nhìn Minh Thù.



Minh Thù làm ổ trên ghế sô pha: "Chờ thôi. Nếu bọn họ đi tìm tôi, nhất định sẽ tới chỗ này."



"Nhưng mà..."



Đội trưởng, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?