Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1341 : Phản quang mà đi (17)

Ngày đăng: 03:19 20/04/20


Mộc Mộc còn chưa có tốt nghiệp, cô đạt được cơ hội này là bởi vì nhờ môit học tỷ.



Học tỷ kia lúc đầu là muốn tới thử vai, nhờ quan hệ tìm vị trí, kết quả cùng lúc đó học tỷ phải chuẩn bị xuất ngoại đào tạo sâu nên liền đem cơ hội này cho cô.



Mộc Mộc tới trước Minh Thù, vừa vặn vào trước cô.



"Số 25."



"Kia... Tôi đi vào trước?" Mộc Mộc nhỏ giọng nói với Minh Thù một tiếng.



Minh Thù gật đầu.



Mộc Mộc chạy chậm vào, ngay tại thời điểm tới cửa, nhân viên công tác đột nhiên ngăn cô lại.



Một phút sau Mộc Mộc lại trở về.



Minh Thù nhìn cô ấy.



Mộc Mộc nói: "Bọn họ nói tôi ở đầy chờ một lát."



Mộc Mộc không biết xảy ra chuyện gì, nhưng những người khác rất liền thảo luận.



Tựa như là có đại nhân vật chen ngang.



Nói thật, dạng ảnh hậu như Chu Phỉ Phỉ này đều phải ngoan ngoãn chờ ở chỗ này.



Đột nhiên có người chen ngang, đại nhân vật kia lớn đến bao nhiêu?



"Số 25."



Nhân viên công tác lại kêu một tiếng.



Mộc Mộc mơ màng đi qua, lần này ngược lại là tiến vào.



Ngay tại lúc cô ấy trở ra, Cố Tích bị người ta vây quanh tiến đến, bên cạnh là Thôi Cảnh Dương..



Nha!



X tổng!



Tốt rất nhanh mà!



Lúc này vẫn có tâm tư nói chuyện yêu đương.



"Thôi Cảnh Dương..."



"Trời ạ!!"



"Tổng giám đốc tập đoàn Hằng Phong, hắn lại ở chỗ này."



"Rất đẹp trai a!"



Thảo luận đến kịch liệt cơ bản đều là người mới, người có chút tư lịch lúc này đều chú ý hình tượng của mình, đoan trang ưu nhã ngồi.



Đối với những người rất đẹp trai này, Minh Thù không có chút cảm giác nào, dù sao cô nhìn thấy chỉ là một chữ X.



Vẫn là thứ phát sáng kia cơ hồ đều đem khuôn mặt hắn che lại.



Thành âm của Cố Tích ngọt mềm không nặng không nhẹ vang lên: "Thôi tiên sinh, anh không cần đi theo tôi, tôi có thể xếp hàng thử vai, anh cũng không cần làm những việc này."



Thôi Cảnh Dương nhíu mày xuống: "Chờ rất phiền phức."



"Anh có thể về trước."
Trước khi đi, Mộc Mộc cùng cô trao đổi Wechat, mấy phút sau liền nhận được tin nhắn của Mộc Mộc.



Cô cũng được chọn.



Mặc dù chỉ là một nhân vật không quan trọng.



Cô có thể diễn trong bộ phim này đã rất vui vẻ.



[ Mộc Mộc: Văn Địch cô diễn cái gì? ]



[ Văn Địch: Sao cô lại không cảm thấy tôi sẽ không được chọn chứ? ]



[ Mộc Mộc: Sao lại thế! Kỹ thuật của cô rõ như ban ngày, tôi tin tưởng mặc kệ bộ phim gì, chỉ cần cô chịu diễn liền không có chuyện không được chọn. ]



Văn Địch nhìn câu nói kia, sách một tiếng, chậm rãi đánh chữ trả lời.



[ Văn Địch: Tôi diễn quốc sư. ]



[ Mộc Mộc:... Quốc sư? Kia... Đây không phải là... Nam hai sao? ]



[ Văn Địch: Ừ. ]



[ Mộc Mộc: Cô diễn nam hai? ]



[ Văn Địch: Không nói không thể để cho nữ diễn a. ]



[ Mộc Mộc: Chậc. ]



Hình như có đạo lý.



[ Văn Địch: Con người chính là muốn khiêu chiến mình một chút, không thì đều không biết mình có bao nhiêu trâu bò! ]



[ Mộc Mộc: Chậc chậc... ]



Mộc Mộc huyền huyễn đến không chịu được, mặc dù có không ít kịch bản đều có nữ nhận vai diễn nhân vật nam.



Thế nhưng là...



Kia dù sao cũng là số ít a!



Bất quá cô vẫn là rất chờ mong.



Tin tưởng lấy kỹ thuật của cô ấy nhất định có thể đảm nhiệm!!



Cô tin tưởng cô ấy!



Tất cả người được chọn đều nhận được thông báo, Chu Phỉ Phỉ bên kia đợi trái đợi phải cũng không có tin tức.



Sau khi nghe ngóng mới biết được nhân vật nữ chính cho một người mới tên là Cố Tích.



Chu Phỉ Phỉ tức giận đến xém chút ngất.



Cô vẫn luôn phòng ngự Văn Địch, ai có thể nghĩ nửa đường bị một người mới không biết chui từ đâu ra đoạt mất!!



*



Mộc Mộc: Thần tượng của ta giống như có chút mao bệnh... Oa oa oa!!



Tiểu tiên nữ: Không có mao bệnh! Đây chính là thần tượng của ngươi!



Mộc Mộc:... Chậc!