Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1340 : Phản quang mà đi (16)

Ngày đăng: 03:19 20/04/20


Đoàn làm phim « Thiên Hạ ».



Đây là đoàn làm phim đạo diễn Hạ đề cử cho Minh Thù, hôm nay là thời gian thử vai.



Thời điểm Minh Thù đến đã có không ít người.



Bất quá những người này nhìn thấy cô, biểu lộ khá là quái dị, không người nào tiến lên chào hỏi, phảng phất cô là virus gì đáng sợ không bằng.



Đương nhiên cũng có ngoại lệ.



"Nghe nói có Ảnh hậu đến, tôi còn tưởng rằng cô sẽ ở ẩn đấy, không nghĩ tới còn có thể thấy cô ở nơi này."



Nữ ngân ngồi cách đó không xa đang xem xét móng tay của mình, âm dương quái khí lên tiếng.



Những người còn lại dồn dập nhường chiến trường ra.



Chu Phỉ Phỉ.



Cũng là một Ảnh hậu, bất quá tuổi tác của Chu Phỉ Phỉ so với Văn Địch lớn hơn không ít.



Hai người này có ân oán là bởi vì một bộ phim, lúc trước Chu Phỉ Phỉ vốn cho rằng nhất định có thể lấy được vai chính kia.



Nhưng không nghĩ tới cuối cùng định ra lại là Văn Địch.



Bởi vì việc này nên Chu Phỉ Phỉ vẫn luôn nhìn Văn Địch không vừa mắt.



"Nếu tôi ở ẩn, sao có thể để cô nhìn thấy tôi tuyệt thế phong hoa?" Minh Thù trực tiếp ngồi vào đối diện cô ta.



Chu Phỉ Phỉ: "..."



Ngón tay Chu Phỉ Phỉ kéo lại kính râm, ngữ điệu tràn đầy trào phúng: "Cô cho rằng cô có thể thử vai thành công? Hiện tại có ai không biết việc cô bị phong sát, cô còn dám tới đoàn làm phim, cũng không sợ cuối cùng lại mất mặt."



"Thế nhưng hot search vẫn là tôi."



Chu Phỉ Phỉ: "..."



"Những tin tức linh tinh kia của cô cùng diễn xuất đó cũng chỉ là tăng thêm trò cười cho người ta."



"Cô không có diễn xuất thì đóng phim cái gì a, về nhà làm ruộng được rồi."



"..."



Chu Phỉ Phỉ lần nữa bại lui.



"Số 12 chuẩn bị."



Có nhân viên công tác tiến đến gọi.



Chu Phỉ Phỉ lập tức đứng dậy: "Văn Địch, tôi khuyên cô vẫn là về nhà sớm đi, coi như cô có kỹ thuật diễn xuất tốt thì đoàn làm phim cũng không dám dùng cô."



Minh Thù nhấp môi khẽ cười: "Có lẽ tôi dùng kỹ thuật diễn xuất tốt chinh phục đạo diễn thì sao?"



Chu Phỉ Phỉ nghẹn lại, làm sao lại có người tự khen kỹ thuật diễn xuất của mình tốt như cô ta chứ?




"Thời điểm tới đây thuận tiện lấy."



Tiểu cô nương á khẩu không trả lời được, thời điểm cô tới quả thực nhìn thấy một ít quần áo, thế nhưng là... Hình như đều là đồ hóa trang.



Mà lại thuận...



Vì sao cô ấy có thể nói đến đương nhiên như thế?



Ảnh hậu đều tùy tâm sở dục sao như thế?



Minh Thù nhíu mày thúc giục cô ấy: "Cô lại lề mề thì sẽ không thử vai được."



Tiểu cô nương chần chờ một chút, cuối cùng đi thay quần áo.



Váy ngắn vừa vặn trên đầu gối một chút, bên hông hơi ôm sát vừa vặn đem đường cong phô ra.



Váy không có hoa văn gì, đơn giản phóng khoáng.



Hai bên bả vai có một đoạn lụa mỏng, khi di chuyển sẽ vô cùng phiêu dật.



Y phục này nhìn thế nào cũng không giống của đoàn làm phim...



Tiểu cô nương nhìn về phía Minh Thù: "Cám ơn cô a, không thì ngày thử vai hôm nay tôi có khả năng xong rồi."



"... Không phải bởi vì tôi cô mới thành như vậy sao? Cô còn nói lời cảm ơn." Lại gặp phải một tên cái ngốc bạch ngọt?



"Vậy cũng không thể trách cô." Tiểu cô nương vô tội cười cười.



"..." Không phản bác được.



Minh Thù tiếp tục đâm tâm: "Coi như cô có thể thử vai cũng không nhất định có thể được chọn a."



Tiểu cô nương sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên thủy quang yêu kiều, tự động viên mình cố lên: "Tôi sẽ cố hết sức."



Đây là ngốc bạch ngọt nhà ai, cứ thả ra như vậy không sợ bị sói tha đi sao.



Minh Thù nhét hai cái đồ ăn vặt rồi rời khỏi toilet.



"Tôi tên Mộc Mộc." Ngốc bạch ngọt cùng đi theo: "Đầu gỗ mộc."



Mộc Mộc?



Cha mẹ này lấy tên cũng lấy quá tùy ý đi.



Minh Thù tằng hắng một cái: "Cô hẳn là biết tôi tên gì."



Ngốc bạch ngọt ậm ừ gật đầu: "Tôi rất thích phim của cô."



Cô cho là người như cô ấy sẽ rất khó ở chung, không nghĩ tới cô ấy sẽ chủ động nói chuyện với mình.



Còn cho mình một bộ váy mới.