Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1347 : Phản quang mà đi (23)

Ngày đăng: 03:19 20/04/20


Mẹ Văn cũng không biết chính mình đã mang thai.



Chỉ là cảm thấy có chút khác thường, vài ngày trước ông Cố đưa bà đi kiểm tra cũng chưa có kết quả...



Đứa trẻ không còn, mẹ Văn hiển nhiên có chút khổ sở.



Chờ cảm xúc của mẹ Văn ổn định một chút, Minh Thù hỏi bà: "Sao mẹ lại ngã xuống?"



Mẹ Văn né tránh ánh mắt: "Mẹ... Đi không cẩn thận liền ngã xuống... Là đứa bé này không có duyên với chúng ta."



"Trong biệt thự ngay cả một người hầu đều không có sao?"



"Chú Cố của con đã cho họ nghỉ..." Bởi vì những tin tức kia.



Minh Thù nhìn thẳng vào mắt bà ấy: "Mẹ, mẹ nói thật, rốt cuộc tại sao mẹ lại ngã?"



"Tiểu Địch... Mẹ thật chính là tự mình ngã."



Mẹ Văn không dám cùng cô đối mặt: "Con đừng hỏi nữa, mẹ muốn nghỉ ngơi một lát."



"Mẹ, con hỏi một lần cuối cùng rốt cuộc tại sao mẹ lại ngã, nếu như mẹ còn không nói với con, vậy con sẽ không xen vào nữa."



Cô cũng không thích quản những sự tình này.



Người khác muốn che giấu, không dính dáng đến ích lợi của cô, cô tại sao phải muốn đi sâu vào vấn đề?



Mẹ Văn trầm mặc xuống.



Thật lâu nước mắt của bà ấy chảy xuôi xuống tới.



Lúc bà ấy còn trẻ đã muốn cùng ông Cố có một đứa con của mình.



Thế nhưng đứa bé này...



Chung quy là không có cái phúc khí kia.



"Là... Cố Tích."



Ban ngày Cố Tích có về nhà lấy đồ.



Ngày thường Cố Tích đối bà đều phi vô cùng ôn nhu lễ phép.



Lúc ấy thấy sắc mặt Cố Tích không tốt, bà liền kéo cô ta lại quan tâm hỏi han hai câu.



Ngay từ đầu Cố Tích trầm mặc không nói gì.



Ai biết Cố Tích lại đột nhiên tức giận đẩy bà.



Mẹ Văn nói: "Nó không biết chuyện mẹ mang thai... Chuyện này coi như xong đi."



"Nếu như không phải con tới kịp, bây giờ mẹ đã mất mạng."



Minh Thù thản nhiên nói: "Như vậy, mẹ còn muốn bỏ qua?"



Mẹ Văn không đưa ra một đáp án.




Mẹ Văn xem những tin tức bát quái trong giới giải trí tự nhiên cũng đã thấy qua Lương Triệt, bất quá bà không tin con gái mình sẽ làm ra loại chuyện này, khẳng định là những người kia nói bừa.



Trên mặt Lương Triệt in lấy năm dấu bàn tay, mẹ Văn trong lúc nhất thời thật đúng là nhận không ra.



Lương Triệt cũng có chút mơ màng..



Hắn nên giới thiệu mình thế nào đây?



Tiểu bạch kiểm bị cô bao nuôi?



"Chào dì, cháu là... bạn của Văn Địch." Bạn trai!



"Bạn của Tiểu Địch a." Mẹ Văn lập tức lộ ra một nụ cười: "Tiểu Địch đâu? Sao lại để cháu ở đây một mình?"



"Cô ấy..."



Cô ất ra ngoài đánh người.



Lương Triệt vội vàng bịa ra một lý do: "Cô ấy đi nghe điện thoại nên cháu ở đây trông chừng."



Mẹ Văn gật đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt hắn: "Mặt của cháu..."



"Không có việc gì, không cẩn thận bị người ta đánh."



Mẹ Văn có chút ngờ vực, nhưng trên gương mặt của Lương Triệt không nhìn ra bất kỳ vết tích nói láo gì.



Tiểu Địch ở đâu lại quen một người bạn như vậy?



Bà ta thật sự cảm thấy có chút quen mắt.



Minh Thù sau mười mấy phút mới trở về.



"Mẹ, mẹ đã tỉnh?"



Mẹ Văn gật đầu: "Sao con lại đi lâu như thế, để bạn con ở đây một mình giúp mẹ, không có lễ phép."



"Hắn nói với mẹ hắn là cái gì của con?" Minh Thù bắt lấy trọng điểm.



Mẹ Văn không rõ ràng cho lắm: "Bạn a."



Minh Thù nhìn Lương Triệt một chút.



Lương Triệt có chút khẩn trương, chẳng lẽ cô không hi vọng mình nói như vậy?



Cũng đúng.



Mình chẳng qua chỉ là đối tượng bị cô bao nuôi đối.



"Mẹ, chính thức giới thiệu cho mẹ một chút, đây là bạn trai con, Lương Triệt."



Mẹ Văn:"..."



Lương Triệt: "..."