Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1362 : Sát thủ tối thượng (6)

Ngày đăng: 03:19 20/04/20


Tô Khấp chật vật xuyên qua sương sớm trong núi.



Trước khi sương sớm tản ra liền đến một nông trại.



Hắn tiến lên gõ gõ cửa.



Không may...



Cửa bị người ta mở ra, cả người Tô Khấp nhào về phía trước.



"Tô Khấp?"



Người kia đỡ lấy hắn, túm hắn vào bên trong.



Lúc Tô Khấp tỉnh lại đã là buổi chiều, vết thương trên người đã được xử lý tốt, bất quá vẫn rất đau.



"Tô Khấp, cậu đã tỉnh."



Tô Khấp thấy rõ người trước mặt là bạn học ngày xưa, có chút thở phào: "Tôi còn tưởng rằng tôi không đến được nơi này."



Vệ Nhất đỡ hắn dậy: "Sao cậu lại bị thương nặng như vậy?"



"Đừng nói nữa, nếu không phải gặp được tiểu cô nương kia, tôi đại khái thật sự đã chết rồi."



Tô Khấp nhìn về phía nam nhân ngồi trong phòng: "Lão đại..."



Nam nhân đang cúi đầu lau súng, nghe thấy Tô Khấp gọi mình mới thoáng giương mắt lười nhác nhìn hắn.



"Bên kia là muốn đối đuổi tận giết tuyệt chúng ta?"



Nam nhân ừ một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục lau thương.



Vệ Nhất nói: "Lão Đại bây giờ không phải là vấn đề anh tranh hay không tranh, là vấn đề bên kia không bỏ qua cho anh."



Tô Khấp cũng nói theo: "Lão Đại, chúng ta không sợ bọn hắn, cùng lắm thì cùng bọn hắn làm!"



Nam nhân ném khăn trong tay đi, lắp đạn.



Hắn chậm rãi nói: "Tôi không hứng thú."



Tô Khấp: "..."



Vệ Nhất: "..."



Bầu không khí trong phòng yên tĩnh, ai cũng không muốn phá vỡ sự trầm mặc này.



Thật lâu, nam nhân mới đứng dậy đem súng nhét vào sau lưng, cầm áo choàng bên cạnh mặc vào: "Tôi ra ngoài một chuyến."



Không phải báo cáo, chỉ là một câu giao phó tuỳ ý.



Hai người đưa mắt nhìn nam nhân rời đi.



-




"Tôi là bác cả của con bé, nó ngã bệnh, tôi đưa nó đi xem bác sĩ."



Thư Hàng một mặt nghĩa chính ngôn từ.



"Các người nếu là chậm trễ bệnh tình của con bé, xảy ra vấn đề gì, người nào trong các người sẽ chịu trách nhiệm?"



"Đừng cùng bọn hắn dài dòng, đánh bọn hắn." Đánh xong kết thúc công việc ăn điểm tâm.



Minh Thù đứng ở phía trên chỉ huy.



Thư Hàng: "..."



Vệ sĩ hai bên: "..."



Cho nên cô đến cùng là điên rồi hay là không điên?



Không điên, không nên nói ra loại lời này a?



Bọn vệ sĩ cầm tiền của cố chủ, tự nhiên phải làm theo lời của cố chủ.



Luật sư Giang đã căn dặn ngàn vạn lần không thể để cho bất luận kẻ nào mang cô đi, bọn hắn tự nhiên sẽ bảo vệ tốt cho cô.



Vệ sĩ đầu tiên động thủ, tựa như một cây diêm quẹt, trong đại sảnh rất nhanh liền hỗn loạn lên.



"Đi, bắt nó xuống." Thư Hàng đẩy người ăn mặc như bác sĩ bên cạnh lên.



Các bác sĩ ngược lại là anh dũng không sợ, xuyên qua từ những vệ sĩ đang đánh nhau.



Xông lên bậc thang.



Mỗi người một bên, có ý đồ chống chọi Minh Thù, bắt cô xuống dưới.



Minh Thù nghỉ ngơi một đêm, mặc dù lực lượng của thân thể này không đủ, nhưng ỷ vào ưu thế thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của mình liền tránh đi móng vuốt của bọn hắn.



Lụi lại phía sau bậc thang.



"Các người không nên tới, không thì kết quả sẽ rất thảm, mà tôi lại có giấy chứng nhận đánh người không phạm pháp!"



Bác sĩ: "..."



Ngươi có cái gì chứng?



Bác sĩ nhận tiền của Thư Hàng, lúc này đương nhiên sẽ không nghe theo Minh Thù dừng lại.



Lần nữa nhào về phía Minh Thù.



Trong tay Minh Thù là một chậu trúc đuôi phượng, Minh Thù tiện tay bẻ gãy, vẩy vẩy một chút đánh về phía người nhào tới.



Trúc đuôi phượng mềm nhũn không có bất kỳ lực công kích gì, đối phương hiển nhiên không có để trong lòng, chuẩn bị trực tiếp chống đỡ, bắt lấy Minh Thù.



"A..."