Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1363 : Sát thủ tối thượng (7)

Ngày đăng: 03:19 20/04/20


Tiếng còi cảnh sát từ xa truyền đến.



Trận chiến trong biệt thự cũng chuẩn bị kết thúc.



Minh Thù mang theo cây trúc đuôi phượng đứng trên bậc thang, hai tên bác sĩ ôm đầu ghé vào mép cầu thang run lẩy bẩy.



Người không động thủ bị cảnh sát xông tới làm cho giật mình.



"Không được nhúc nhích!"



"Dừng tay cho tôi, giơ tay lên!!"



Cảnh sát tách các vệ sĩ vẫn còn đang đánh nhau ra.



Biểu lộ của Thư Hàng vô cùng đặc sắc.



Đại khái không nghĩ tới cuối cùng cục diện sẽ là như vậy.



Sao cảnh sát lại đến?



Ai báo cảnh sát?



"Kinh hỉ hay không, ngoài ý muốn hay không."



Minh Thù cầm trúc đuôi phượng đi xuống.



"Cô cô cô... Dừng lại! Đừng nhúc nhích!" Cảnh sát chỉ vào Minh Thù.



Minh Thù: "..."



Cảnh sát dẫn đầu nhìn quanh một vòng bốn phía: "Ai báo cảnh sát?"



"Tôi."



Minh Thù nhấc tay.



Cảnh sát: "..."



Cảnh sát để cô đi xuống.



"Vì sao báo cảnh sát?"



"Bọn hắn phi pháp xông vào nhà tôi." Minh Thù bĩu môi chỉ về phía Thư Hàng.



Cảnh sát nhìn về phía bọn người Thư Hàng.



"Cô ta nói hươu nói vượn! Chúng tôi vẫn luôn ở đây." Thư Tuyết lên tiếng: "Cô ta còn có bệnh tâm thần, có sổ khám bệnh."



Thư Tuyết lên tiếng quá nhanh, Thư Hàng cũng không kịp cản lại.



Cảnh sát không thích xử lý nhất đại khái chính là ân oán hào môn.



Vì phòng ngừa bọn họ ầm ĩ lên, cảnh sát đem người tách ra hỏi.



Cuối cùng cảnh sát tổng kết: "Nói cách khác, vị Thư Hàng tiên sinh này là bác cả của cô?"



Minh Thù vạch lá trên cây trúc đuôi phượng: "Trên danh nghĩa thì đúng như vậy."



Cảnh sát một bên ghi chép một bên hỏi: "Nếu Thư Hàng tiên sinh vẫn luôn ở chỗ này, vì sao cô lại phải đuổi bọn họ đi?"



Minh Thù đương nhiên mà nói: "Đây là nhà tôi, tôi muốn đuổi bọn họ đi liền đuổi bọn họ đi, có vấn đề gì?"
Thư Hàng đương nhiên cũng biết, vợ cùng con gái hắn cả ngày làm những thứ gì.



Đồ trang sức còn tốt, khẳng định vẫn còn ở đó.



Nhưng có nhiều thứ...



Sớm đã bị bán đi đổi thành tiền.



Thư Hàng trầm mặt: "Nhiên Nhiên, không cần thiết phải tuyệt tình như thế chứ?"



Minh Thù mỉm cười: "Bác cả, thời điểm ông ra tay tại sao lại không suy nghỉ chứ?"



Thư Hàng: "..."



Thư Hàng không dám cùng Minh Thù đối đầu.



Rốt cuộc làm sao nó biết được?



Thư Hàng nhìn về phía luật sư Giang, có phải là hắn cấu kết bên trong hay không?



Không thì làm sao lại giả ngây giả dại, hiện tại lại đột nhiên nổi lên?



Hắn ngay cả một chút chuẩn bị cũng không có.



Muốn động chút tay chân gì cũng không kịp.



"Nếu như đã không lấy được đồ vật về cũng không quan trọng, dựa theo giá thị trường quy đổi thành tiền là được."



"Thư Nhiên cô đừng quá đáng!" Thư Tuyết tức giận: "Chúng tôi chiếu cố cô nhiều năm như vậy, cô có lương tâm hay không!"



"Không có a, dù sao các người nói tôi có bệnh nha."



"..."



"Nếu các người không đồng ý, vậy liền gặp nhau tại toà án."



"Cô..."



Minh Thù cong môi: "Không cần cô khen, tôi biết tôi rất tuyệt."



Những vật kia không có giấy chuyển tặng, đều là bọn họ tự mình lấy, nếu thật là nháo đến toà án khẳng định là kết quả không tốt.



Sắc mặt Thư Hàng tái xanh, nửa ngày mới phun ra được một chữ: "Được."



Luật sư Giang lập tức nói: "Danh sách tôi sẽ nhanh chóng liệt kê ra, đến lúc đó sẽ đưa cho Thư Hàng tiên sinh xem qua."



"Lão Thư!" Thư mẫu không cam lòng kêu một tiếng.



Làm sao lại đáp ứng cô ta.



Một nha đầu thối....



Không thì nếu gọi cảnh sát, bọn họ nhét ít tiền...



Thư Hàng trừng Thư mẫu một chút.



"Trên lầu còn có đồ đạc của chúng tôi, chúng tôi có thể lấy đi chứ?



"Xin cứ tự nhiên."