Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1366 : Sát thủ tối thượng (10)

Ngày đăng: 03:19 20/04/20


Minh Thù rời khỏi phòng học đi về phía cổng trường.



"Thư Nhiên!"



Thư Tuyết đứng tại nơi hẻo lảnh ít người gọi cô lại.



"Cô đi theo tôi, tôi có lời muốn nói cùng cô."



"Tiểu khả ái, tôi không có gì muốn nói với cô." Minh Thù mang theo cặp sách tiếp tục đi về phía cổng trường."



Đồ ăn vặt đáng yêu trẫm còn chưa ăn xong, lại muốn trẫm đi theo ngươi?



Xem xét ngươi không có ý tốt, trẫm mới không đi!



Tiểu... Tiểu khả ái?



Thư Tuyết ước chừng là bị cách xưng hô thế này làm cho cứng đờ.



Chờ Minh Thù đi thật xa, cô ta mới lấy lại tinh thần.



"Thư Nhiên!" Thư Tuyết cắn răng, đuổi theo ngăn cô lại: "Cô không được đem những việc kia nói cho bạn cùng lớp."



Đường đi bị cản.



Minh Thù đành phải dừng lại, nghiêng đầu hỏi: "Chuyện gì?"



Thư Tuyết: "..."



Chuyện gì, cô không rõ ràng sao?



Tiện nhân này hẳn là cố ý!!



Ghê tởm!



"A..." Minh Thù cố ý kéo dài âm: "Chuyện bị tôi đuổi đi sao?"



Tiểu khả ái chính là đang tức giận, mặc dù không có tác dụng gì.



Nhưng làm một nhân vật phản diện hợp pháp, cô phải có giác ngộ đắc tội toàn bộ vũ trụ, đây mới là người làm đại sự!



"Cô..."



Cảm giác nhục nhã không ngừng xông lên đầu, ngọn lửa phẫn nộ của Thư Tuyết càng bùng lên.



Cô ta hít thở sâu một hơi, cảnh cáo nói: "Nếu cô dám nói lung tung, cô sẽ biết tay."



Bạn học đều biết cô ta là thiên kim hào môn, nếu như bị người ta biết những vật kia kỳ thật đều là của người khác, cô ta làm sao có thể tiếp tục ở lại trường học?



Tuyệt đối không thể để người ta biết.



Minh Thù dắt khóe miệng cười: "Hiện tại tôi liền có thể cho cô đẹp mặt."



Minh Thù đột nhiên đưa tay nắm chặt cổ tay cô ta.



Con ngươi Thư Tuyết co rút lại, mang theo vẻ kinh hoảng giãy dụa: "Cô muốn làm gì?"




"Sách." Thanh âm lạnh nhạt như trong ngọn núi Thanh Tuyền.



"Không mang về." Minh Thù thẳng thắng dứt khoát.



Tuyên Ca chống khuỷa tay lên thành ghế, khoé môi lộ ra một đường cong, ánh mặt hững hờ rơi trên người cô.



"Cô cứu Tô Khấp."



Minh Thù chớp mắt: "Tô vứt bỏ là ai? Ai lại lấy một cái tên như thế? Nhặt được a?"



"Người cô cứu vài ngày trước."



Minh Thù tựa hồ nhớ tới là ai: "Hắn sao, tôi không muốn cứu hắn, tôi chỉ là không muốn liên lụy đến chính mình. Anh đến dạy tôi... Chẳng lẽ là vì thay hắn báo ân?"



"Hắn là Sát Thủ."



Minh Thù vô tội gật đầu: "Cho nên?"



"Tôi biết hắn."



"Ừm, sau đó thì sao?"



Tuyên Ca: "..."



Tuyên Ca đem một câu lặp đi lặp lại suy mấy lần, chậm rãi nói: "Cô không hiếu kỳ thân phận của tôi sao?"



"Gia sư đương nhiệm của tôi."



Tuyên Ca nhìn chằm chằm Minh Thù.



Cô hẳn là rõ ràng mình là ai, nhưng cô lại không làm rõ...



Một lát sau, Tuyên Ca vươn tay: "Xin phối hợp."



Ánh mắt Minh Thù rơi vào khớp xương trên ngón tay hắn, ngón tay thon dài như ngọc trúc, tay này... Hoàn toàn không giống như là tay đã giết người.



Cô vươn tay nắm chặt, nhướng mày cười yếu ớt: "Tôi sẽ phối hợp thật tốt."



Ánh mắt va chạm.



Hai người đồng thời buông tay.



Tuyên Ca đưa tay thả trước người, một tay khác chồng phía trên.



Hắn hững hờ hỏi: "Chú Kiều nói tôi tên Tuyên Ca?"



"Không phải tên anh sao? Tôi cũng cảm thấy không giống tên anh."



Tuyên Ca tựa hồ có chút hứng thú: "Cô cảm thấy tôi nên tên gì?"



"Trương Tam Lý Tứ Vương Nhị Ma Tử?"



"..."