Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1367 : Sát thủ tối thượng (11)

Ngày đăng: 03:19 20/04/20


Gia sư cái gì, Minh Thù chỉ là thuận miệng nói, căn bản không muốn học.



Nhưng cô vạn vạn không nghĩ tới.



Dịch quản gia như là thần nhân vậy.



Phảng phất biết cô sẽ không chuẩn bị gì, các loại tài liệu giảng dạy từ tiểu học đến cao trung đều chuẩn bị kỹ càng bào một phòng, mặc cho quân chọn lựa.



Tuyên Ca cầm mấy đề bài tiến đến.



"Cô làm trước một chút để tôi xem trình độ của cô."



Minh Thù răng rắc răng rắc ăn khoai tây chiên, mười mấy giây sau liềm ôm khoai tây chiên chuyển đến trước bàn.



Chỉ có một cái ghế, Tuyên Ca liền cho cô ngồi, hắn đi tới trước cửa sổ đứng đấy.



Minh Thù cắn bút, trước tiên đem câu trả lời chính xác loại ra sau đó điền loạn một trận.



"Xong rồi."



Tuyên Ca hoàn hồn đi qua cầm lấy bài thi.



Trong phòng có chút yên tĩnh.



Chờ Tuyên Ca xem hết tất cả bài thi, hắn trầm mặc đem bài thi phóng tới trước mặt cô.



"Cô làm sai hơn phân nửa."



"Ừ... Cô đã rất cố gắng bài trừ câu trả lời đúng, nhìn đề thật giống thiểu năng.



"Đây là bài thi thứ nhất."



Minh Thù: "..."



Cô liền nói làm sao lại đơn giản như vậy, còn tưởng trình độ dạy học của thế giới này chỉ như vậy...



Vân vân...



Đây không phải đề thi của lớp 10 sao?



"Tôi cũng chưa học cấp 2, không làm đúng cũng không có tội a!"



Trẫm nếu là đều làm đúng còn muốn ngươi gia sư làm gì?



Làm sai đáp án trẫm rất dễ dàng sao?!!



Tuyên Ca liếc nhìn cô một cái, một tay chống đỡ mặt bàn, bắt đầu giảng đề cho cô.



Hắn hơi hơi cúi đầu, ngón tay chỉ vào bài thi, thanh âm không nhanh không chậm.



Thời điểm hắn giảng bài mang theo điểm hững hờ lười nhác.



Cho dù là cách gần như vậy, Minh Thù cũng không ngửi được bất kỳ hương vị gì trên người hắn.



Giống như hắn là một vật thể mà không phải một người.



Sát Thủ sao....




Tuyên Ca cũng không có nhìn ra được sự sợ hãi gì trên người cô.



Thật sự là một người kỳ quái.



Minh Thù ném bông gòn nhuộm máu trong tay đi, đắp thuốc, bắt đầu quấn băng gạc.



Băng gạc vòng qua hông của hắn, Minh Thù cần phải sát vào mới quấn được.



Minh Thù lượn quanh tầm vài vòng.



Cuối cùng cũng làm xong.



"Tôi cho anh biết..."



Thanh âm của Minh Thù ngừng lại, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.



Tuyên Ca cũng nhìn theo, màn cửa đã che lấy không nhìn thấy cái gì.



Cơ hồ là đồng thời, Minh Thù ôm Tuyên Ca nằm xuống, hai người ngã trên thảm, đạn xuyên qua màn cửa thủy tinh bay qua đỉnh đầu bọn họ.



Tuyên Ca nghe thấy nữ sinh trên người nói: "Anh cùng tên Tô vứt bỏ kia có phải là tai tinh, thủy tinh nhà tôi rất đắt!"



Tuyên Ca trầm mặc vài giây, kéo cô từ trên người tới bên cạnh.



Hắn lấy súng ra phân phó cô: "Tránh cho tốt."



Hắn vừa dứt lời lại là một tiếng thủy tinh vỡ.



Đạn bắn vào ghế sô pha trước mặt Tuyên Ca.



"Người bên ngoài có mắt nhìn xuyên tường sao?" Minh Thù ngồi xổm ở phía sau.



"Không kém bao nhiêu đâu." Tuyên Ca kéo cô lui đến đằng sau: "Vệ sĩ của cô nghe thấy thanh âm hẳn là đang đi lên, lát nữa cô chạy qua bên kia."



Minh Thù không lên tiếng, Tuyên Ca coi là cô đáp ứng.



Hắn buông tay ra, nhanh chóng tới gần cửa sổ.



Có lẽ biết mình tránh thế nào cũng đều vô dụng, dứt khoát kéo màn cửa sổ ra.



Không có màn cửa, Minh Thù cũng có thể nhìn thấy bên ngoài.



Minh Thù nhìn cây đại thụ cách nơi này một chút, X sáng loáng, muốn bao nhiêu nổi bật liền có bấy nhiêu nổi bật.



Quả thực chính là ngọn đèn đường trong đêm tối.



Minh Thù lần nữa cảm giác được ác ý của Tháp Thiên Khải, cái này làm cô không thể nào bảo trì nghiêm túc, mím môi cười thầm một trận.



Minh Thù nhìn Tuyên Ca một chút, chạy tới cửa rời khỏi phòng.



Vệ sĩ đang chạy đến cầu thang.



"Tiểu thư, xảy ra chuyện gì?"



*** Tưởng tượng chữ X trên mặt các ngươi xem hâhhahaa ***