Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1368 : Sát thủ tối thượng (12)

Ngày đăng: 03:20 20/04/20


Trên đường phố yên tĩnh có một bóng đen giống như giẫm lên Phong Hỏa Luân đi qua.



Hô...



Hô hô hô...



Hắn thở hổn hển.



Ánh mắt không ngừng đảo qua bốn phía.



Tựa hồ đang tìm kiếm chỗ núp.



Bốn phía không có nơi nào có thể ẩn trốn.



Phía trước cách đó không xa là một cây cầu sừng sững trong đêm tối, tản ra ánh sáng yên tĩnh.



Có âm thanh từ phía sau truyền đến.



Lốp xe ma sát lên mặt đất phát ra âm thanh sàn sạt.



Bóng hình người đuổi theo hắn phía sau dần dần xuất hiện.



Nữ sinh giẫm lên ván trượt, đầu ngón chân cô điểm trên mặt đất rồi giẫm lên một đầu ván trượt, ván trượt đứng lên bị cô tiếp được.



Toàn bộ động tác được làm một mạch nhìn qua thật soái khí.



"Không chạy?"



Bạch Hạo nắm chặt vũ khí, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ sinh đối diện: "Cô muốn thế nào?"



Nữ nhân này đuổi hắn mười mấy cây số, có phải bị bệnh hay không!!



Trước đó tại biệt thự, nữ nhân này đột nhiên xuất hiện, trên tay cô kéo lấy ống nước tưới hoa tưới vào người hắn một trận.



Vậy coi như xong đi, cô còn đuổi hắn!



"Anh chạy đến nhà tôi bắn súng, anh còn hỏi tôi muốn thế nào, vấn đề này của anh có chút kỳ quái nha."



Bạch Hạo: "Tôi không phải nhằm vào cô."



"Nhưng anh làm hỏng cửa sổ nhà tôi."



Bạch Hạo: "..." Đây chính là nguyên nhân cô điên cuồng đuổi theo tôi mười mấy cây số?



Gió đêm lạnh..



Thanh âm của thiếu nữ cũng nhiễm lên sự lạnh lẽo.



"Anh còn đả thương hắn."



Đả thương ai?



Bạch Hạo nghĩ đến tối hôm nay hắn chỉ duy nhất tổn thương qua một người...



Còn không đợi Bạch Hạo trả lời, nữ sinh bên kia đã quăng ván trượt ra, trong tay đã xuất hiện thêm một thanh kiếm.



Dưới đáy ván trượt có thể giấu kiếm vào sao?



CMN???



Bạch Hạo có súng, hắn cũng không sợ.



"Tiểu cô nương, tôi không ra tay với cô, không có nghĩa là tôi sợ cô..."
Tiểu thư không nên biết thì tốt hơn.



"Vậy chú đi chuẩn bị bữa ăn khuya."



Đại sảnh chỉ còn lại Minh Thù cùng Tuyên Ca.



"Cô đi đâu?"



Lúc ấy tại phòng, đối diện đột nhiên không có động tĩnh, chờ hắn quay đầu đã không thấy nữ sinh kia.



Minh Thù thuận miệng nói bừa: "Sợ hãi, ra ngoài tránh một chút."



Tuyên Ca: "..."



Minh Thù đi về phía phòng ăn: "Anh giải quyết sao rồi?"



Tuyên Ca nhíu mày, không tự chủ được đi theo cô.



Bởi vì không thấy cô, Dịch Kiều lo lắng xảy ra chuyện gì, hắn cũng chưa kịp đuổi theo.



"Lần sau đừng lại gây phiền toái cho tôi, tôi cũng không muốn nhặt xác cho anh."



"Tôi sẽ xử lý tốt."



"Ừ." Minh Thù ngồi vào trước bàn ăn, nhìn về phía nhà bếp một chút: "Chú Dịch không biết lúc ấy tôi cũng ở đó sao?"



"Ừ."



Tuyên Ca còn tưởng rằng cô sẽ tiếp tục hỏi cái gì, ai ngờ cô ăn xong bữa ăn khuya cũng không có lên tiếng nữa.



Chờ Minh Thù lên lầu.



Dịch Kiều ngồi vào đối diện hắn.



"Là người bên kia sao?"



"Không phải." Tuyên Ca cúi thấp đầu: "Là tìm tôi."



"Cậu nhất định phải bảo vệ tốt tiểu thư." Dịch Kiều nói.



Tuyên Ca thoáng giương mắt, nửa ngày mới ừ một tiếng.



"Phiền phức của cậu..."



"Tôi sẽ mau chóng giải quyết." Ánh mắt Tuyên Ca tối đi một chút.



Dịch Kiều đứng dậy đi qua bên cạnh hắn, tựa hồ muốm vỗ vỗ bả vai hắn.



Nhưng cuối cùng lại ngừng giữa không trung.



Một lát sau thu hồi lại.



"Chuyện tối hôm nay không được để tiểu thư biết."



Tuyên Ca trầm mặc không lên tiếng.



Lúc ấy cô cũng ở đó.



Tiếng bước chân dần dần đi xa, Tuyên Ca ngồi tại phòng ăn một lúc lâu.



Thời điểm đứng dậy có lẽ là liên lụy đến vết thương, hắn chống đỡ bàn một hồi lâu mới rời khỏi bàn ăn.