Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1372 : Sát thủ tối thượng (16)

Ngày đăng: 03:20 20/04/20


Bệnh viện.



Thư Hàng bị Thư mẫu huyên náo đến không ngủ được một ngày an giấc.



Hôm nay thật vất vả lắm Thư mẫu mới không ở đây, hắn hơi thả lỏng chuẩn bị ngủ một giấc.



Nhưng chờ hắn tỉnh lại, phát hiện mình đã không ở bệnh viện.



Đỉnh đầu có hai ngọn đèn cũ nát, ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng bốm phía.



Đây là một nhà máy hoang bị vứt bỏ.



Hắn bị trói trên ghế ở giữa.



Trong không khí có mùi vị khó ngửi.



"Ngô ngô ngô..."



Thư Hàng giãy dụa.



Dây thừng trói hắn càng giãy dụa càng chặt.



"Ngô ngô ngô..." Ai đem hắn trói tới nơi này? Thư Nhiên? Hay là vợ hắn?



Trong đầu Thư Hàng hiện lên các loại suy nghĩ.



Bất kể là ai, hiện tại quan trọng nhất chính là rời khỏi nơi này.



Mặt Thư Hàng đỏ lên, dây thừng chưa có nới ra ngược lại cái ghế ngã trên mặt đất, hắn cũng đổ xuống theo, miệng ăn đầy tro bụi.



Nhưng vào lúc này.



Thư Hàng nghe thấy được tiếng bước chân.



Hắn cọ nửa vòng trên mặt đất ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng tiếng bước chân truyền đến.



Nam nhân tuấn lãng được người ta vây quanh đi tới.



"Ngô ngô ngô..."



Nam nhân đối đầu với ánh mắt sợ hãi của Thư Hàng, phân phó một tiếng: "Đỡ Thư tiên sinh lên."



Thư Hàng lần nữa ngồi vào trên ghế, hắn trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt: "Ngô ngô ngô..."



Nam nhân có chút tới gần.



Băng dính trên miệng Thư Hàng bị kéo ra.



"Cậu là ai, vì sao trói tôi đến đây?"



Không có băng dính, Thư Hàng lập tức gào lên.



Hắn không biết người này.



"Thư tiên sinh đừng kích động, tôi tìm ông chỉ là có chút lời muốn nói cùng ông."



"Tôi không biết cậu." Thư Hàng rất đề phòng, nhịp tim đập mạnh không ngừng: "Cậu có chuyện muốn nói cùng tôi cần phải như vậy sao?"



Nam nhân: "Đây là vì phòng ngừa Thư tiên sinh không phối hợp. Thư tiên sinh không biết tôi, nhưng nhất định nhận biết Thái Viễn Bằng."
Cái hộp kia hắn căn bản chưa thấy qua...



Muốn đi đâu tìm?



Ngay tại thời điểm Thư Hàng lơ ngơ, mấy chiếc xe cảnh sát không biết từ đâu đến gào thét chạy tới, người trên xe xuống vây quanh hắn.



"Thư Hàng tiên sinh, mời ông theo chúng tôi đi một chuyến."



Trong đầu Thư Hàng có một khắc trống rỗng.



"Vì... vì sao?"



"Ông dính tới một tội mưu sát." Cảnh sát nói: "Xin phối hợp cùng chúng tôi điều tra."



Dây thần kinh của Thư Hàng căng đứt.



Nam nhân kia không phải nói muốn hắn tìm cái hộp kia sao?



Vì sao cảnh sát lại tìm tới cửa nhanh như vậy?



Có thể là tinh thần liên tục căng cứng làm Thư Hàng không có cách nào tỉnh táo, hắn hét lớn một tiếng: "Tôi không có... Không phải tôi giết, không liên quan gì tới tôi."



Ánh mắt của cảnh sát nhìn hắn có chút biến hóa.



"Thư tiên sinh, xin phối hợp cùng chúng tôi điều tra."



Thư Hàng bị cưỡng ép mang lên xe cảnh sát.



Đến cục cảnh sát, Thư Hàng nhìn thấy Minh Thù ngồi bên trong, sắc mặt nhất thời tối sầm lại.



Không phải nam nhân kia.



Minh Thù nhìn Thư Hàng cười tủm tỉm chào hỏi, nhận lấy vỏ của mình.



Thư Hàng bị nhốt mới biết được, Minh Thù dùng máy ghi âm báo cảnh sát nói hắn muốn mưu hại cô.



Ghi âm là ngày ấy cô tìm đến hắn, bức cung hắn ghi lại.



Lúc ấy cô hỏi rất nhiều vấn đề, Thư Hàng cũng không nhớ rõ mình đã nói qua thứ gì.



Dù sao hắn chỉ biết chuyện mình làm cô đều biết hết rồi.



Thế nhưng lúc ấy cô ngoại trừ đánh hắn một trận cũng không làm gì đối với hắn...



Mấu chốt là cảnh sát tìm được trên người Thái Viễn Bằng một loại thuốc, cùng loại thuốc trước đó luật sư Giang lấy đi xét nghiệm giống nhau như đúc.



Nhưng cảnh sát kiểm tra bên trong phát hiện ra một thứ chưa từng thấy qua.



Cảnh sát tạm thời chỉ biết loại thuốc này có thể làm người ta xuất hiện ảo giác, cảnh sát hoài nghi là một chất độc mới.



Loại thuốc này cũng tìm được ở chỗ của Thư Hàng.



Trước đó thuốc của Thư Nhiên đều là hắn quản lý, có thể là quên ném đi.



Lần này Thư Hàng coi như giảo biện mình là bị ép buộc nói ra những lời kia, nhưng loại thuốc này cũng không có cách nào giải thích.



** Hôm nay ta bận nên hẹn các nàng mai nhé **