Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1371 : Sát thủ tối thượng (15)

Ngày đăng: 03:20 20/04/20


Chính xác mà nói là tìm được thi thể của tên bác sĩ kia.



Xác bị vứt ngoài vùng hoang dã.



Hung thủ là ai cảnh sát cũng chưa có điều tra ra.



Bất quá bác sĩ này đã từng là bác sĩ điều trị của nguyên chủ, cảnh sát rất nhanh liền tìm tới cửa.



Hỏi một đống vấn đề, cuối cùng bài trừ khả năng là cô gây án.



Luật sư Giang hoài nghi là có người giết người diệt khẩu.



Người bị nghi ngờ đầu tiên khẳng định là Thư Hàng.



"Nếu quả thật là Thư Hàng làm... Thư Nhiên tiểu thư, chỉ sợ cô sẽ gặp nguy hiểm..."



"Có phải là hắn làm hay không thì hỏi một chút không phải rõ ràng hơn sao."



Luật sư Giang: "???"



Hỏi thế nào?



Luật sư Giang cảm thấy mình là một luật sư thì cần phải nhắc nhở Minh Thù không nên làm gì vượt quá giới hạn.



"Thư Nhiên tiểu thư, cô đừng làm loạn."



"Yên tâm, tôi không phải người không biết đạo lý."



"..."



Hoàn toàn không yên lòng được.



-



Minh Thù hỏi thế nào?



Còn có thể hỏi thế nào, đương nhiên là tìm tới cửa hỏi, cô lại không thể đọc được suy nghĩ của người khác.



Minh Thù nhìn chung cư trước mặt, Thư Hàng cũng còn rất có tiền nha.



Minh Thù tránh bảo vệ leo tường vào.



Số 2506 tầng 5.



Minh Thù nhìn bảng số phòng, là nơi này không sai.



Cô bấm chuông cửa, nửa ngày mới có một nữ nhân phong tình vạn chủng ra mở cửa, thần sắc có chút không kiên nhẫn phàn nàn: "Đêm hôm khuya khoắt đến tìm ai."



Nữ nhân nói xong mới nhìn rõ người đứng ngoài cửa.



Nhìn tuổi tác vẫn còn là một học sinh, bộ dáng rất xinh đẹp.



Minh Thù mỉm cười nhìn nữ nhân: "Tìm Thư Hàng."



Nữ nhân nhíu mày, tiểu cô nương còn trẻ như vậy, hơn nửa đêm đến tìm Thư Hàng?




Thư Hàng gian nan nhấn rõ từng chữ, đem những chuyện hắn biết đều nói ra hết.



Minh Thù suy tư một lát, đột nhiên hỏi: "Có phải ông sai bác sĩ bức điên tôi không?"



Thư Hàng: "..."



"Trầm mặc chính là thừa nhận."



Thư Hàng: "??"



Trong phòng khách chỉ còn lại hơi thở của Thư Hàng.



Hốc mắt Thư Hàng dần dần đỏ lên, tựa hồ là phẫn nộ tới cực điểm, nhưng sâu trong đáy mắt là một cỗ sợ hãi.



"Rốt cuộc là làm sao cháu biết những chuyện này?" Thư Hàng đại khái là vò đã mẻ không sợ rơi: "Ai nói cho cháu?"



"Không ai nói cho tôi." Minh Thù cười nhạt: "Tôi đột nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ."



"Không có khả năng!"



Thư Hàng không tin.



Minh Thù nhún vai: "Ông không tin vậy tôi cũng không có cách, tiếp theo liền bác cả may mắn rồi."



Nguyên chủ có thể an ổn sống là bởi vì những di sản kia phải đủ mười tám tuổi mới có thể kế thừa.



Thư Hàng coi như muốn cầm di sản trong tay cô cũng phải đợi sau khi cô mười tám tuổi, không thì tất cả di sản đều sẽ bị quyên tặng ra ngoài.



Thư Hàng bức điên nguyên chủ, hoặc là dỗ dành cô đem những di sản kia chuyển cho hắn.



Hoặc là lấy việc cô không thể tự lo liệu cuộc sống, thay cô bảo quản.



Mặc kệ là cái nào, cuối cùng Thư gia đều sẽ rơi vào tay hắn.



Minh Thù rời khỏi chung cư đứng bên ngoài uống sữa chua, từ xa nhìn thấy mẹ Thư Tuyết mang người xông vào chung cư, bảo vệ cũng ngăn không được.



Mặc dù mẹ Thư Tuyết không có bắt gian được Thư Hàng ở trên giường.



Nhưng có một nữ nhân trong phòng hắn.



Trong phòng còn có không ít đồ vật của hắn.



Cái này đủ để chứng minh hắn vượt quá giới hạn.



Thư mẫu làm đã làm phu nhân hào môn mấy năm, nhưng trước đó bà ta bất quá cũng là người bình thường, căn bản không qua sự giáo dục của hào môn gì.



Thư mẫu cùng người nhà của bà ta quậy một trận, tràng diện kia có thể nói là hiện trường vở kịch gia đình luân lý.



Thư mẫu đem nữ nhân kia hung hăng giáo huấn một trận, còn xém chút lột sạch quần áo phủ lên bảng hiệu cho đi du lịch bên ngoài một vòng.



Về sau Thư mẫu biết căn hộ này là của Thư Hàng mua, càng không buông tha.



Chờ ầm ĩ này lắng xuống, Thư Hàng trực tiếp chuyển vào bệnh viện.