Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1376 : Sát thủ tối thượng (20)

Ngày đăng: 03:20 20/04/20


Ầm!



Bạch Hạo đụng vào tủ quần áo trong phòng, cửa tủ không chịu nổi liền chia năm xẻ bảy.



Bạch Hạo ngay lập tức muốn đứng lên, kết quả còn chưa kịp đứng liền bị một cước của Minh Thù đạp xuống.



Chỉ một cước...



Bạch Hạo có chút hoài nghi nhân sinh, khí lực của cô lớn như vậy sao?



Thế nhưng lồng ngực đau đớn nhắc nhở hắn khí lực của nữ nhân này chính là lớn như vậy.



Chuyện lần trước trải qua phảng phất như ác mộng không ngừng diễn đi diễn lại trong đầu hắn.



Lúc này hắn chính là có loại cảm giác đó.



Nỗi sợ hãi không biết từ nơi nào dâng lên...



Minh Thù liên tiếp đạp hai cước, xác định người này không còn khí lực phản kháng mới thuần thục trói lại.



Bạch Hạo: "..."



Khuất nhục!



Hai lần đều thua trong tay một nữ nhân!



Đây là khuất nhục!



"Vết thương của anh lành rất nhanh nha." Minh Thù giống như thổ phỉ giẫm lên cái ghế.



Mà Bạch Hạo tựa như một "Nam nhân nhà lành" sắp bị đùa giỡn.



Bạch Hạo: "..."



"Bây giờ cậu còn cần dựa vào nữ nhân?" Bạch Hạo không để ý tới Minh Thù, ngược lại đi khiêu khích Tuyên Ca.



Tuyên Ca dựa vào cạnh bàn: "Người tôi bảo vệ tương đối lợi hại."



Bạch Hạo: "..."



Thân là Sát Thủ lại đi bảo vệ người nó, ngươi mẹ nó có mất thể diện hay không!!



Mặt của tổ chức đều bị ngươi làm cho mất hết!



Hai người im ắng đối mặt, thần sắc của Tuyên Ca thản nhiên, Bạch Hạo... Minh Thù cũng không biết hắn có biểu tình gì, bất quá nhìn phản ứng thân thể của hắn hẳn là là tức giận.



Minh Thù kéo cái ghế ra phía sau, đặt mông ngồi xuống: "Nói! Ai bảo anh tới giết tôi?"



Bạch Hạo quay đầu, liên tục cười lạnh: "Sao cô biết tôi là tới giết cô."



"Không phải tới giết tôi, chẳng lẽ là hơn nửa đêm đến trộm đồ ăn vặt của tôi?" Vậy càng không thể tha thứ!



Bạch Hạo giật giật khoé miệng một cái, đồ ăn vặt là cái gì, ai mà thèm đồ ăn vặt của ngươi.



"Tôi liền không thể đến đây vì hắn?"



Minh Thù cổ quái dò xét hắn bằng hai mắt, đột nhiên nói: "Anh thích hắn?"



Phốc ——



Bạch Hạo xém chút bị sặc nước bọt mà chết.



Hắn làm sao lại thích tên đó."
"Lão Đại, gần đây anh đang làm gì chứ?" Tô Khấp đã sớm hồi phục vết thương, bởi vì không có chỉ thị của Tuyên Ca nên bọn hắn cũng không dám đi loạn.



Tuyên Ca đem Bạch Hạo đang ngất thả xuống.



"Bạch Hạo!"



Tô Khấp nhìn thấy người liền tức giận, Vệ Nhất tay mắt lanh lẹ vội vàng giữ chặt hắn.



"Đều là tên tiểu nhân này ở phía sau tính toán chúng ta, lão Đại, để cho tôi chơi chết hắn." Tô Khấp đấm đá trong không khí.



"Cậu đừng làm rộn." Vệ Nhất kéo hắn ra một chút.



Tô Khấp có chút không cam tâm.



Có thể là nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tuyên Ca nên hắn hơi thu liễm mấy phần.



Vệ Nhất hỏi: "Lão Đại, Bạch Hạo làm sao bây giờ?"



Tuyên Ca lặng im vài giây: "Nhốt lại trước."



Tuyên Ca cũng không ở lại quá lâu, để Bạch Hạo ở lại sau fó bàn giao vài câu rồi lái xe rời đi.



"Vệ Nhất, cậu nói gần đây lão Đại đang làm gì?" Thần thần bí bí.



Vệ Nhất kéo Bạch Hạo vào phòng." Làm sao tôi biết."



Việc Lão Đại làm từ trước đến nay sẽ không cùng bọn hắn trao đổi.



Theo lý thuyết, người như bọn họ đều là độc lai độc vãng.



Nhưng hắn cùng Tô Khấp là một tay lão Đại bồi dưỡng.



Lão Đại có chuyện, làm sao bọn hắn có thể khoanh tay đứng nhìn.



Tô Khấp đuổi theo giúp một tay, giơ chân Bạch Hạo chân lên: "Chẳng lẽ chúng ta vẫn trốn ở chỗ này?"



Vệ Nhất nói: "Lão Đại đã để chúng ta ở chỗ này chờ, thì cứ ở chỗ này chờ."



Tô Khấp nói thầm một tiếng.



"Cậu nói cái gì?"



"Không có gì." Tô Khấp vội vàng nói.



"Tô Khấp, lão Đại không cho phép cậu làm loạn, tốt nhất cậu nên an phận một chút cho tôi."



"Biết rồi biết rồi."



Vệ Nhất không quá yên tâm, âm thầm hạ quyết tâm muốn theo dõi Tô Khấp một chút.



Ánh mắt Tô Khấp rơi vào trên người Bạch Hạo.



Hắn không ra ngoài làm loạn...



Tên phản đồ này cũng có thể thu thập a?



Bọn hắn bị đuổi giết có hơn phân nửa công lao của Bạch Hạo.



Hiện đã rơi vào trong tay hắn, thù này dù sao cũng phải báo!!



***Mặc niệm 1 phút cho Bạch Hạo 🤣🤣 ***