Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1377 : Sát thủ tối thượng (21)

Ngày đăng: 03:20 20/04/20


Tuyên Ca trở lại biệt thự, hắn đứng trước cửa phòng Minh Thù, nửa ngày mới đưa tay gõ cửa một cái.



Minh Thù còn chưa ngủ, tới mở cửa: "Làm xong rồi?"



"Ừ."



"Anh không giết hắn chứ?"



"Không có."



"Vậy là tốt rồi." Giết chết rồi, vậy rất phiền toái.



Không khí đột nhiên an tĩnh lại.



Minh Thù thấy Tuyên Ca không nói lời nào, cũng không đi, chỉ có thể hỏi hắn: "Còn có việc?"



"... Không có việc gì." Tuyên Ca lui ra phía sau một bước: "Sáng mai nói sau."



"Ngủ ngon." Minh Thù thuận thế đóng cửa.



Ngay tại thời điểm cửa phòng muốn khép lại, một cỗ lực lượng chống đỡ cửa lại.



Minh Thù kéo cửa ra nhìn người bên ngoài.



Còn có việc?



Người sau đẩy cửa ra, nắm lấy cằm Minh Thù, sau đó rơi xuống một nụ hôn nhu hòa: "Ngủ ngon."



Sau đó hắn cấp tốc buông Minh Thù ra rồi đi xuống lầu.



Minh Thù đưa tay sờ môi dưới, khóe miệng chậm rãi giương lên nụ cười.



-



Sáng sớm hôm sau Minh Thù mở cửa liền thấy Tuyên Ca chờ ở bên ngoài.



Thiếu nữ còn buồn ngủ, đồ ngủ trên người lộn xộn, xương quai xanh như ẩn như hiện, khuôn mặt lộ ra màu hồng nhàn nhạt vô cùng đáng yêu.



Ánh mắt Tuyên Ca có chút trầm xuống.



Mỗi ngày một bức thư tình bỏ vào trong ngực thiếu nữ, ấn lấy đầu cô xoa nhẹ một chút, quay người đem bữa sáng vao



Minh Thù theo hắn đi vào: "Sao anh dậy sớm như vậy? Nhớ tôi đến không ngủ được?"



"Đúng vậy."



"..."



Minh Thù trầm mặc xem hết bức thư tình hôm nay.



Tuyên Ca múc cháo ra, cẩn thận lau thìa.



Minh Thù đem thư tình phóng tới bên cạnh, ngồi xuống ăn bữa sáng.



"Chuyện tối hôm qua em có suy nghĩ gì không?"



Hôm qua quá muộn, cộng thêm... Hắn không có tâm tình cùng cô thảo luận chuyện này.



"Không nghĩ gì, tôi không biết là ai muốn giết tôi, nếu để tôi biết được..."



Cô nhìn về phía Tuyên Ca cười nhạt.




Tuyên Ca chậm chạp đưa tay ôm lấy eo thiếu nữ.



Từ trên người cô, hắn cảm giác được một an tâm chưa từng có.



An tâm đến để hắn buông xuống tất cả đề phòng.



Hắn muốn...



Mãi mãi ở bên cạnh cô.



Ý nghĩ này xông tới giống như hồng thủy, làm sao cũng ngăn không được.



Tuyên Ca nắm chặt tay, tựa hồ muốn đem người hắn ôm hoà mình vào thân thể hân.



Minh Thù bắt đầu nhịn.



Nhưng là...



"Này.... Tôi không thở được."



Tuyên Ca hơi nới lỏng lực đạo, nhưng cũng không buông cô ra, an tĩnh ôm cô.



Hắn tham luyến nhiệt độ trên người cô.



-



Minh Thù thật vất vả mới thoát khỏi người Tuyên Ca, xuống lầu tìm Dịch Kiều.



"Tiểu thư?"



"Chú Dịch, tôi muốn hỏi chú một chút chuyện liên quan tới... Ba mẹ tôi trước kia."



Dịch Kiều sững sờ, hắn ấp úng một tiếng: "Tiểu thư... Muốn hỏi gì về tiên sinh cùng phu nhân?"



Minh Thù mỉm cười: "Chú Dịch để Tuyên Ca bảo vệ tôi, chẳng lẽ không biết chút gì chứ?"



Dịch Kiều: "..."



Biểu lộ của Dịch Kiều trống rỗng gần một phút, sau đó nở ra một nụ cười hòa ái, nhưng đáng tiếc có chút cứng ngắc.



"Tiểu thư, tôi....."



"Chú Dịch, tôi đã lớn như vậy, chuyện nên biết cần phải biết, chú có thể bảo vệ tôi nhất thời nhưng không bảo vệ được tôi cả đời."



Dịch Kiều đương nhiên hiểu đạo lý này.



Thế nhưng tiểu thư nhà hắn còn nhỏ a...



Dịch Kiều đối đầu với ánh mắt của Minh Thù.



Thiếu nữ nở một nụ cười yếu ớt, giữa lông mày xinh đẹp không cần phủ lên cũng có thể nhìn thấy một sự tự tin mạnh mẽ.



Cô cùng tiểu cô nương kia trong ấn tượng của hắn đã có chút khác biệt.



Cô đã trưởng thành...



*



Dịch Kiều: Ta chính là lão tăng quét rác trong truyền thuyết!!!