Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1381 : Sát thủ tối thượng (25)

Ngày đăng: 03:20 20/04/20


"Tiểu thư, Thư Tuyết tiểu thư tới, nói có chuyện rất quan trọng muốn nói cùng cô."



Minh Thù ngẩng đầu lên từ trong một đống đồ ăn vặt: "Ai?"



"Thư Tuyết tiểu thư." Người hầu lại nói một tiếng.



Thư Tuyết?



"Không gặp." Minh Thù tiếp tục ăn đồ ăn vặt, ai có thời gian rảnh rỗi chứ.



Người hầu ra ngoài chuyển lời, không bao lâu lại tiến đến.



"Tiểu thư, Thư Tuyết tiểu thư nói, nếu cô không ra ngoài gặp cô ta, sẽ hối hận."



"Hừm, tôi liền thích hối hận."



"..."



Người hầu lần nữa ra ngoài chuyển lời, Thư Tuyết chờ ở bên ngoài vẫn không rời đi.



Thời điểm Dịch Kiều trở về, Thư Tuyết còn giữ chặt Dịch Kiều để hắn chuyển lời với Minh Thù.



"Tiểu thư, Thư Tuyết..."



"Vô sự không lên tam bảo điện, khẳng định không có ý tốt."



Dịch Kiều có chút ngưng trọng: "Thư Tuyết tiểu thư nói, cô ta biết nguyên nhân cái chết của tiên sinh cùng phu nhân."



Minh Thù ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt ôn hoà.



Nửa ngày, Minh Thù nói: "Nhìn cho kỹ, tôi liền nói cô ta không có ý tốt!"



"..."



Đây không phải là phản ứng của người bình thường a!



-



Minh Thù ra khởi biệt thự, lúc này mặt trời đã ngã về tây, hoàng hôn giáng lâm.



Thư Tuyết đứng bên ngoài biệt thự, thân thể mỏng manh nhìn qua có mấy phần thê lương.



Nhìn thấy Minh Thù ra, cô ta cũng không có biểu hiện kích động.



Bất quá trong khoảng thời gian ngắn, Thư Tuyết coi như cũng học được cách che giấu tâm tình của mình, những cũng không làm được tốt bao nhiêu.



Nhìn kỹ sẽ phát hiện ánh mắt cô ta nhìn Minh Thù mang theo hận ý.



"Thư Nhiên, tôi cho là cô sẽ không ra ngoài."



"Chứng minh tôi là người có phép tắc a." Minh Thù cười nói tiếp.



Minh Thù từ cửa sắt ra ngoài, nhíu mày nhìn Thư Tuyết: "Cô biết ba mẹ tôi chết như thế nào?"



Minh Thù trực tiếp đi vào chủ đề.



Thư Tuyết dén chút không có đuổi theo tiết tấu.



Cô ta đứng thẳng tắp: "Cô muốn biết thì đi theo tôi."




Tiếng mưa rơi dần dần bị toà nhà ngăn cách.



Minh Thù đi theo người kia một đường đi vào bên trong, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đại hán vạm vỡ canh giữ ở mỗi một lối ra.



Minh Thù cũng không hiểu lắm, vì sao loại chuyện này cứ muốn chọn nơi như thế này.



Liền không thể tìm một nơi thoải mái để giải quyết sao?



Đường đường là đại lão lại chạy đến nơi này, thật hạ giá a!



Hoàn toàn không phù hợp với thân phận.



"Tiên sinh, người đã tới."



Người phía trước dừng lại, xoay người về một hướng nào báo cáo.



Minh Thù thuận thế nhìn sang.



Trong nhà xưởng cũ nát có trưng bày một chiếc ghế sa lon bằng da thật, một nam nhân đang ngồi trên ghế sa lon.



Chính là Quan Thiếu Vũ trước kia từng gặp mặt ngoài cổng trường một lân.



Minh Thù chủ động đi lên phía trước, lập tức có người tiến lên cản cô lại.



Quan Thiếu Vũ hơi đưa tay.



Người đang cản cô nghiêng người tránh ra.



Minh Thù đến nơi cách Quan Thiếu Vũ hai mét.



Quan Thiếu Vũ ngược lại là mười phần tự tin: "Muốn gặp Thư Nhiên tiểu thư một chút thật khó khăn."



Minh Thù so với Quan Thiếu Vũ trấn định hơn: "Dù sao người như tôi không phải người anh muốn gặp thì gặp."



Quan Thiếu Vũ: "..."



Đối với một người bình thường mà nói, đột nhiên gặp phải câu trả lời như vậy có chút không biết nên làm sao nói tiếp.



Bất quá Quan Thiếu Vũ chỉ là hơi sửng sốt một chút, sau đó cười lên: "Thư Nhiên tiểu thư thật hài hước, nếu là ba mẹ cô còn sống hẳn là sẽ rất vui mừng."



Quan Thiếu Vũ cứ như vậy trắng trợn đem chủ đề hướng đến ba mẹ Thư Nhiên.



Hắn cũng không che giấu ánh mắt của mình, trực tiếp quan sát phản ứng của Minh Thù.



Minh Thù có chút giương khoé miệng lên.



Trong mắt của Quan Thiếu Vũ, nụ cười kia càng ngày càng xán lạn, như cầu vồng sau cơn mưa xinh đẹp đến để người ta nhìn không thôi.



Con ngươi của Quan Thiếu Vũ có chút nheo lại.



Phản ứng này cùng hắn nghĩ tới có chút không giống.



Hoặc là nói, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, phản ứng của cô sẽ như vậy.



Cô không quan tâm ba mẹ của mình sao?



*** Chúc mọi người ngủ ngon, lại hẹn mai a!***