Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1385 : Sát thủ tối thượng (29)

Ngày đăng: 03:20 20/04/20


"Tuyết nhi, con đang làm gì?"



Thư mẫu gõ cửa nửa ngày, người bên trong cũng không có lên tiếng, bà ta không khỏi có chút nóng ruột.



Từ khi Thư Hàng vào tù, cuộc sống của bọn họ càng không dễ chịu.



Thư Tuyết lấy hai mắt thâm quầng kéo cửa phòng ra: "Mẹ, có chuyện gì?"



"Con đang làm gì? Học cũng không đi?" Thư mẫu nhìn chằm chằm cô ta: "Con nhìn con bây giờ..."



"Làm sao con đi học?" Người trong trường học đều biết nhà trước kia cô ta ở chính là nhà của Thư Nhiên, hiện tại ba cô ta còn vào tù, những người kia sẽ nhìn cô ta như thế nào?



"Vậy cả ngày con ở nhà làm gì?"



"Mẹ không cần quản con!"



"Tao là mẹ mày, ba mày hiện tại cũng không biết thế nào, mày còn muốn lật trời rồi?"



"Mẹ có phiền hay không, đừng nói nữa."



Thư Tuyết bực bội trở về phòng.



"Tao phiền? Tao cả ngày hầu hạ mày ăn uống, mày còn chê tao phiền?"



Thư mẫu nắm lấy tay Thư Tuyết, hai người xô đẩy trước cửa phòng, Thư mẫu càng nói càng tức giận.



Coi như trước đó bị đuổi ra khỏi biệt thự, trên tay cũng không ít tiền, sống qua ngày coi như có thể.



Thế nhưng khi Thư Hàng vào tù, bà ta nhét không ít tiền, người cũng không ra được mà tiền cũng mất.



Hiện trên tay bà ta không còn nhiều tiền, Thư Tuyết còn như vậy, Thư mẫu nào có thể không tức giận.



"Con không muốn nghe, mẹ phiền chết."



Thư Tuyết dùng lực đẩy Thư mẫu ra, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại.



Thư mẫu: "..."



Về đến phòng, Thư Tuyết liền ngã xuống giường.



Cô ta lấy điện thoại không ngừng gọi cho một dãy số.



Đáng tiếc số kia vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.



Quan Thiếu Vũ lại không nhing thấy.



Có lẽ hắn chỉ là ra nước ngoài...



Thư Tuyết an ủi mình đừng nghĩ lung tung.



Nhưng vài ngày sau, cô ta lại thấy được Quan Thiếu Vũ trên TV.



Mặc dù bị làm mờ, nhưng nam nhân kia cô ta chỉ nhìn một chút liền có thể nhận ra.



Quan Thiếu Vũ bị bắt?



Làm sao có thể?
Đáy mắt Thư Tuyết hiện lên một tia chán ghét, cuối cùng lại nở nụ cười gật đầu, ra vẻ thẹn thùng.



Mua xong dây chuyền, nam nhân có điện thoại vội vàng rời đi, để cô ta tự đón xe trở về.



Thư Tuyết quay người trở lại đem dây chuyền đổi thành tiền mặt.



Thư Tuyết rời khỏi cửa hàng đứng bên lề đường đón xe.



Ánh mắt quét qua đám người đột nhiên dừng lại.



Bên kia đường đối diện có một đôi tình nhân trẻ tuổi được rất nhiều người chú ý.



Nam nhân thanh lãnh như nguyệt lấy áo khoác màu đen đắp lên vai nữ sinh, dẫn cô đi xuyên qua đám người, không cho bất cứ người đi đường nào đụng phải cô nửa phần.



Nữ sinh bưng lấy trà sữa trong tay đang cắn ống hút nghiêng đầu nhìn nam nhân.



Vô số ánh mắt ao ước rơi trên người bọn họ.



Tia sáng dường như chỉ chiếu lên người bọn họ.



Đám người huyên náo dần dần đi xa.



Bọn họ quá chói mắt.



Giống như ánh đèn trên sàn nhảu.



Thư Tuyết lạnh người đứng tại chỗ.



Vì sao...



Cô có thể sống tốt như vậy?



Mình lại trở thành cái dạng này.



Thư Nhiên...



Cô dựa vào cái gì!



Ba mẹ đều chết hết, cô dựa vào cái gì còn có thể sống tốt như vậy, những vật kia vốn nên là của cô ta.



"..."



Tiếng còi chói tai làm Thư Tuyết lấy lại tinh thần.



Cô ta vừa quay đầu liền phát hiện mình đã đi xuống đường lớn.



"Muốn chết a!! Muốn chết cũng đừng chết chỗ lão tử!"



Lái xe thò đầu ra rống cô ta.



Đằng sau là một mảnh tiếng còi, tiếng mắng chửi không ngừng truyền đến.



Thư Tuyết kinh hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, vội vàng lui về lối đi bộ.



Lại nhìn về phía đối diện, hai người kia đã không nhìn thấy.