Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1386 : Sát thủ tối thượng (30)

Ngày đăng: 03:20 20/04/20


Minh Thù dựa vào cây cột uống trà sữa, Tuyên Ca đã mua đồ trở về.



"Ầy."



Minh Thù mở túi ra, mùi sữa thơm đập vào mặt, cô mặt mày cong cong cười lên: "Thật là thơm."



"Không thơm bằng em."



Tuyên Ca đột nhiên thổ lộ.



Một đôi tình nhân vừa vặn đi qua, nữ sinh đánh vào ngực nam sinh: "Học hỏi người ta một chút, xem anh cả ngày nói cái gì, cũng không biết dỗ dành em."



Nam sinh trợn trắng mắt: "Em lại không xinh bằng người ta a!"



Lời này trực tiếp làm nữ sinh tức giận bỏ đi, nam sinh lại hấp tấp đuổi theo.



Minh Thù tựa vào ngực Tuyên Ca: "Thật buồn cười."



Tuyên Ca: "..."



Làm một người thường xuyên bị chọc tức, hắn không muốn phát biểu cái gì.



Đối tượng như một thẳng nam, nam nhân cũng không sánh nổi.



Tuyên Ca hỏi cô: "Còn muốn đi đâu không?"



"Tên X kia..." Minh Thù cũng không biết tiểu tinh nghịch kia tên gì: "Người lần trước anh bắt kia còn ở chỗ của anh sao?"



"Ừ."



"Chúng ta đi xem hắn đi."



Ánh mắt Tuyên Ca trầm xuống một chút.



Xem hắn làm gì?



-



Đáy lòng Tuyên Ca không nguyện ý một trăm lần, nhưng cuối cùng vẫn là đưa người đi.



Trong khoảng sân yên tĩnh có khói xanh lượn lờ, mơ hồ còn có tiếng người truyền tới.



Tuyên Ca dựa theo ám hiệu gõ cửa.



Cửa rất nhanh được mở ra.



"Lão Đại!"



Thanh âm Tô Khấp kinh hỉ vang vọng cả sân.



"Lão Đại mau vào."



Tô Khấp nhiệt tình mời Tuyên Ca đi vào.



Nhưng làm Tô Khấp không nghĩ tới chính là khi Tuyên Ca nghiêng người, tiểu cô nương phía sau liền lộ ra.



Tô Khấp cứng đờ.



Tại sao cô lại ở chỗ này!



Ánh mắt Tô Khấp rơi xuống hai bàn tay đan xen nhau của Tuyên Ca cùng Minh Thù, cảm giác như bị sét đánh.



Giờ phút này nhất định là hắn đang nằm mơ.



Tô Khấp rất muốn đóng cửa lại sau đó trở về nằm xuống.



Bất quá người đứng trước mặt là lão Đại, hắn không dám, liền xem như trong mơ cũng không dám.




Ký ức cũng bị mất, một ít năng lực hẳn là cũng bị phong bế... Lại bị giam lâu như vậy, ngu ngốc một chút cũng không có gì không đúng.



Minh Thù ăn hai xâu thịt nướng, đứng dậy đi qua phía Bạch Hạo.



"Lão đại..."



Tuyên Ca tùy ý liếc hắn một cái, Tô Khấp lập tức ngậm miệng.



Minh Thù kéo băng dán bịt miệng Bạch Hạo xuống.



Bạch Hạo con ngươi sung huyết, không có gì bịt miệng lập tức rống một tiếng: "Lão tử muốn ăn thịt!"



Minh Thù: "..."



Minh Thù yên lặng lui lại một bước.



Thịt nướng của trẫm sao có thể cho ngươi ăn!



Không cho!



"Anh có di ngôn gì muốn để lại không?" Minh Thù cười tủm tỉm hỏi hắn.



Bạch Hạo: "..."



Di ngôn?



Tại sao hắn phải để lại di ngôn?



"Không có? Vậy tôi liền không khách khí."



"..."



Bệnh tâm thần!



Minh Thù lấy kim sắc ra.



Bạch Hạo vừa nhìn thấy kim sắc, tiềm thức cảm thấy nguy hiểm, lông tơ trên người đều dựng lên.



Tuyên Ca hững hờ nhìn qua, cũng không có phản ứng gì.



Vệ Nhất cùng Tô Khấp đều thấy có chút ngốc.



#Đại tẩu nhà chúng ta hình như có chút kỳ quái #



Bạch Hạo không ngừng đưa đầu về phía sau, không muốn tiếp xúc đến kim sắc.



Nhưng cuối cùng kim sắc vẫn áp vào mi tâm hắn.



Tĩnh ——



Kim sắc có chút lạnh.



Mi tâm hắn bị dán vào không có những cảm giác khác.



Bạch Hạo thở phào.



Không có việc gì là tốt rồi.



Minh Thù nói thầm một tiếng: "Còn không được a."



Bạch Hạo nhìn Minh Thù thu hồi kim sắc kia lại, sau đó ngồi trở lại tiếp tục ăn thịt nướng.



Bạch Hạo: "???"



*** Poor X tiên sinh =)) ***