Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1410 : Tinh linh thị chủ (23)

Ngày đăng: 03:20 20/04/20


"Được được được."



Minh Thù qua loa đáp lời hắn, đẩy hắn vào bên trong.



"Ngươi đẩy ta làm cái gì, ta tự mình đi, ngươi không nghe thấy ta nói sao?"



"Nghe thấy được nghe thấy được."



"..."



Liên Tuế phiền muộn ngồi bên trong, cô chỉ biết khi dễ mình, nếu không phải mình tính tình tốt mới không để cho cô khi dễ.



Liên Tuế tự mình oán thầm, Minh Thù liền trở lại, trong tay bưng một cái khay.



Hắn hơi ngửa đầu nhìn Minh Thù, người phía sau đem khay buông xuống, cúi mặt xuống loay hoay bát đũa.



Cô thử nhiệt độ một chút rồi mới đưa tới miệng Liên Tuế.



Liên Tuế sững sờ nhìn cô.



"Không ăn?" Minh Thù nhíu mày: "Không ăn ta ăn."



Liên Tuế một miệng ngậm chặt thìa, con ngươi ướt sũng trừng cô, mới không cho ngươi ăn!



Một chút lực uy hiếp đều không có.



Hoàn toàn là đang diễn kịch mua vui.



Minh Thù: "..." Tiểu yêu tinh này cứ phạm quy!



Hít sâu!



Bình tĩnh!



Minh Thù bình tĩnh đút cho Liên Tuế.



Cô đút cái gì Liên Tuế liền ăn cái đó, bất quá ăn thứ không thích hắn sẽ nhíu mày rồi mới cố gắng nuốt xuống, vẻ mặt kia khỏi phải nói cũng thấy sự ủy khuất.



Sau khi nuốt xuống, trên khuôn mặt nhỏ mang theo ý cười giống như tiểu hài tử đạt được bánh kẹo.



Minh Thù thở dài.



Đều là mệnh.



Ai bảo đây là tiểu yêu tinh của cô.



-



Tin tức ma pháp sư ở trong thành nhanh chóng lan truyền.



Chỗ ở của Minh Thù bị ma pháp sư chú ý, cũng có người đi tìm phiền toái, đánh lấy khẩu hiệu diệt trừ ma pháp sư hắc ám.



Kết quả tự nhiên là bị Minh Thù đánh cho một trận.



Đánh nhiều liền không có ai lại dám tới tìm chết.



Tự nhiên trải qua sự cố gắng của Quân Nhân Nhân, tên của Minh Thù cũng được truyền bá ra.



Lệnh truy nã cô hai năm trước bị người ta lật ra. Sát nhân cuồng ma, lòng dạ ác độc những nhãn hiệu này lại lần nữa trở lại trên người cô.
Phương Khê nói xong câu đó cũng trở về xe ngựa.



Đội ngũ thần điện ở phía trước mở đường, những người còn lại tự giác đi theo phía sau.



Khúc Thanh Ca lặng lẽ lui đến dưới cùng, cùng Minh Thù đi chung một chỗ.



"Ngươi tới thật?" Gần đây động tĩnh của cô có chút lớn a.



"Tại sao không tới."



Khúc Thanh Ca giật giật khóe miệng một cái: "Ngươi cũng không sợ đám người này thật sự ở đây vây công ngươi?"



"Ta lại không sợ bọn họ."



Khúc Thanh Ca: "..."



Ngài là đại lão, ngài lợi hại.



"Ngươi cẩn thận một chút, Phương Khê khẳng định sẽ nghĩ biện pháp đối phó ngươi." Khúc Thanh Ca nhắc nhở cô.



"Vậy không còn gì tốt hơn."



"..."



Hắn thật sự không hiểu nổi tư duy của đại lão.



Bị người ta đối phó, còn không còn gì tốt hơn?



"Tên X kia... Phương Khê còn chưa từ bỏ ngươi sao?" Minh Thù đột nhiên bát quái.



"..." Không đề cập tới cái này, chúng ta vẫn là bằng hữu.



Khúc Thanh Ca hít sâu một hơi: "Ta cũng không biết hắn muốn thế nào, bất quá cũng may thân phận bây giờ của ta, hắn cũng không dám đối phó ta."



*



Phương Khê: Dựa vào cái gì để ta độc thân!



Tiểu tiên nữ: Ngươi thích người không thích ngươi.



Phương Khê: Mạnh mẽ bắt lấy cướp đoạt nghe nói qua chưa? Ngươi nhanh an bài cho ta một cái!



Tiểu tiên nữ: Ta thích tên Khúc Thanh Ca này.



Phương Khê: Cho nên?



Tiểu tiên nữ: Cho nên ta quyết định giúp Khúc Thanh Ca.



Phương Khê:... Tên của ta không phải ngươi lấy sao????



Tiểu tiên nữ: Ta lấy, lại không nhất định phải thích a.



Phương Khê: Tại sao ngươi không cho ta lấy một cái tên dễ nghe?



Tiểu tiên nữ: Tên của ngươi cũng không tệ.



Phương Khê bất ngờ.