Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1433 : Quy tắc cương thi (9)

Ngày đăng: 03:21 20/04/20


Minh Thù bị cái tên này của nguyên chủ làm cho chấn động.



Tiểu cặn bã của đạo môn là cái quỷ gì?



Tuyệt đối không phù hợp với khí chất của nhân vật phản diện.



Minh Thù ấn mở trang cá nhân, phát hiện không có chỗ để đổi tên liền cắn hai cái màn thầu triệu hoán Hài Hòa Hiệu ra đổi tên.



【... 】 nó hiện tại ngoại trừ chức năng này đã không còn những chỗ dùng khác sao?



Hài Hòa Hiệu biết khuất đổi xong tên cho Minh Thù.



【 ký chủ, muốn xem tiểu yêu tinh đánh nhau không? 】 cố gắng tạo cho mình một cảm giác tồn tại.



Tiểu yêu tinh cũng không biết chạy đi đâu, xem cái gì mà xem, không xem!



Hài Hòa Hiệu cũng mặc kệ Minh Thù có xem hay không, một lời không hợp liền mở ra.



"..."



Hài Hòa Hiệu lại thích ăn đòn a.



Minh Thù không thèm đếm xỉa đến Hài Hòa Hiệu, rời khỏi trang cá nhân, tại nơi phát nhiệm vụ tìm một nhiệm vụ tương đối gần nơi cô ở.



[ kẻ thù chung của đạo môn: Nhiệm vụ này ta nhận, địa chỉ cụ thể địa phát cho ta một chút. ]



Đối phương dường như đang Online, rất nhanh liền trả lời.



[ yêu tinh đừng chạy: A, huynh đệ, cái tên này của ngươi có chút độc a. ]



[ kẻ thù chung của đạo môn: Ta sẽ cố gắng. ]



[ yêu tinh đừng chạy:??? ]



Yêu tinh đừng chạy cũng không hiểu vị kẻ thù chung của đạo môn này phải cố gắng cái gì, bất quá hắn cũng không nhiều lời, rất nhanh liền trở lại vấn đề chính.



[ yêu tinh đừng chạy: Con trai của một phú thương bị quỷ ám, chỗ này ta đi không được, ngươi giúp ta giải quyết, chỉ cần giải quyết tốt, thù lao đều cho ngươi. ]



[ kẻ thù chung của đạo môn: Địa chỉ. ]



[ yêu tinh đừng chạy: Huynh đệ, ngươi có được hay không a? ]



[ kẻ thù chung của đạo môn: Ta có được hay không, ngươi có muốn thử một chút hay không, huynh đệ? ]



Câu nói này ngầm giống như: Huynh đệ chơi gay không?



[ yêu tinh đừng chạy:... ]



Yêu tinh đừng chạy không biết có phải là bị hù dọa cho đứng hình hay không, mãi một phút sau mới phát ra một cái địa chỉ.
Nhưng vài ngày sau đó con của bọn họ luôn cảm thấy có người sờ hắn vào ban đêm, sau đó hắn liền bắt đầu ăn nói linh tinh, nói có quỷ.



Con trai càng ngày càng không đúng, bọn họ mang hắn đến các bệnh viện lớn kiểm tra nhưng kết quả đều không có bệnh gì.



Quách tiên sinh là người làm ăn, có một số việc tự nhiên vẫn sẽ tin.



Bệnh viện kiểm tra không xảy ra vấn đề gì, nói không chừng chính là phương diện kia...



Bọn họ cũng đã tìm không ít người, nhưng chính là không chữa khỏi.



Minh Thù vừa bước vào phòng cũng cảm giác được một cỗ âm khí.



Khắp nơi trong phòng đều dán bùa, trong phòng tựa hồ còn đồ vật vừa bị đốt qua nên một cỗ mùi vị rất khó ngửi nức mũi cực kì.



Trong phòng còn có thanh niên vừa đứng ngoài cửa đứng đấy, bên cạnh thanh niên là một đạo sĩ mặc đạo bào, hẳn là sư phụ của thanh niên.



Ánh mắt Minh Thù cùng hắn đối đầu, đạo sĩ kia lộ vẻ mặt khinh thường.



"Quách tiên sinh, nếu ông đã không tin tôi, cần gì phải tìm tôi?" Đạo sĩ lên tiếng trước: "Một tiểu nha đầu như vậy, cô ta biết cái gì?"



"Đại sư, ngài đừng hiểu lầm, tôi đây cũng là sốt ruột cho con trai." Quách tiên sinh dù sao cũng đã lăn lộn trên thương trường nên rất biết cách nói chuyện: "Ngài thông cảm, tôi chỉ có một đứa con trai như vậy."



Người ta cũng đã nói như vậy, đạo sĩ đành phải hừ lạnh một tiếng.



Hắn ngược lại muốn xem xem một tiểu nha đầu ngay cả đạo bào cũng không có thì có thể làm được gì.



Gạt người cũng không có chút chuyên nghiệp, người trẻ tuổi bây giờ chính là táo bạo như thế.



Quách tiên sinh thấy đạo sĩ không chịu đi cũng không tiện nói gì.



"Đại sư, ngài xem..."



Minh Thù nhìn đạo sĩ kia cười một chút:"Ngài thật lợi hại."



"Đột nhiên bị khen" đạo sĩ: "..."



Minh Thù lướt qua đạo sĩ đi đến bên giường.



Nằm trên giường chính là một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, mặt mày cùng Quách tiên sinh giống nhau đến mấy phần. Lúc này hắn xanh mặt cau mày, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt sợ hãi.



Căn phòng này có âm khí, nhưng không có quỷ.



"Tiểu nha đầu nhìn ra cái gì rồi?" Đạo sĩ cười lạnh hỏi.



Minh Thù không để ý tới đạo sĩ: "Quỷ này bình thường đến lúc nào?"



Quách tiên sinh nói: "Bình thường đều là rạng sáng, lúc ấy con trai tôi luôn luôn la to, nói có quỷ..."