Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1453 : Phiên ngoại độ khâm (29)

Ngày đăng: 03:21 20/04/20


Năm 1479 trước công nguyên.



Việt Hà.



Liên tiếp ba tháng mưa to làm nước sông Việt Hà dâng lên nhấn chìm các địa phương xung quanh, tử vong vô số, bi thương gào thét khắp nơi.



Vậy mà lúc này ở một nơi bão táp mãnh liệt trên sông Việt Hà có một nam nhân trống rỗng đứng đấy.



Hắn có mái tóc cùng con ngươi đen như mực, dáng người thẳng tắp, nhìn thoáng qua như thần linh đột nhiên giáng thế.



Dưới màn mưa mờ mịt có thể nhìn thấy dung mạo uy thế như đế vương của nam tử.



Hắn an tĩnh đứng trên sông Việt Hà.



Nước sông Việt Hà càng ngày càng dâng đến mãnh liệt.



Giống như ác thú bị chọc giận lao nhanh về phương xa, nhấn chìm càng nhiều sinh linh.



Nam nhân bỗng nhiên ngẩng đầu.



Thanh âm thanh liệt xuyên thấu màn mưa: "Ta, Độ Khâm, nguyện lấy thân tế thiên cầu phúc trời xanh, cứu sống sinh linh tại thủy hỏa, không để bọn họ cực khổ."



Ầm ầm ——



Trên tầng mây dường như có thiên quân vạn mã đang lao nhanh xuống.



Tia chớp to bằng cánh tay chọc thủng tầng mây như muốn đem toàn bộ bầu trời xé rách.



Thiên Địa đều đang rung lên.



Dòng màu đỏ tươi nhuộm đỏ sông Việt Hà.



Trận sóng mãnh liệt trên sông Việt Hà dần dần bình ổn lại.



Bầu trời tạnh ngắt.



Tìm khắp nơi trên sông cũng không tìm được thân ảnh của nam nhân kia.



Tiếng chuông nặng nề từ phương xa truyền đến.



"Ngô Vương vạn tuế..."



Ở dãy núi phía xa, ngưởi trên tế đài phun ra một ngụm máu tươi.



Hắn ngã trên tế đài nhìn về phía sông Việt Hà, run rẩy giơ tay lên.



"Vương..."



-



Năm 1679 trước công nguyên.



Thời gian hai trăm năm trôi qua, tai nạn kinh hoàng năm đó đã không ai, nhớ kỹ.



Triều đại thay đổi, bách tính an cư lạc nghiệp.



"Không xong không xong, sông Việt Hà biến đỏ!!"



"Sông Việt Hà biến đỏ!!"



Thanh âm hoảng sợ đang truyền ra trong thôn Việt Hà.



Các thôn dân dồn dập chạy tới sông Việt Hà.




Hắn không biết mình đã chờ đợi trong điện trống trải kia bao lâu.



Hắn không cần ăn cái gì.



Cũng không cần đi ngủ.



Mái đến một ngày có người tiến đến.



Người kia tự xưng là quốc sư.



Hắn nói tìm được mình phí không ít công sức.



Quốc sư hỏi hắn có nguyện ý trở thành phụ tá đắc lực của hắn hay không.



Độ Khâm cảm thấy mình hẳn là tức giận, thế nhưng dường như hắn đã quên tức giận là cái gì, chỉ là bình tĩnh lạnh lùng cự tuyệt hắn.



Quốc sư cũng không nhụt chí, liên tiếp vài ngày đều tới khuyên hắn.



Độ Khâm nghĩ cách làm sao để rời khỏi.



Quốc sư thuyết phục mấy ngày thấy hắn không hề lay động liền có chút tức giận.



Hắn gọi mấy người tiến vào, Độ Khâm nghe thấy có người gọi những người kia là phù thuỷ.



Hắn cùng chiếc lồng bị mang tới một cái mật thất của đại điện.



Trong mật thất có một cái ao, hắn bị ném vào trong ao.



Phù thuỷ vây quanh ao, bốn phía ao đều có vật làm hắn rất khó chịu, hắn không có cách nào tới gần mép ao, càng không có cách nào rời đi.



"Ngươi thức thời liền đáp ứng yêu cầu của ta, đi theo ta có cái gì không tốt? Sau này sẽ là trên vạn người dưới một người!"



"Không cần."



Hắn vốn là trên vạn người.



"Hừ!" Quốc sư cười lạnh, "Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."



Quốc sư ra lệnh cho phù thuỷ, các phù thuỷ vây quanh ao, thỉnh thoảng lại đọc chú ngữ kỳ quái.



Thời gian hai trăm năm đã đủ thay đổi rất nhiều thứ.



Độ Khâm bị ép ở trong cái áo kỳ quái kia.



Ngay từ đầu hắn không có cảm giác gì, nhưng dần dần hắn phát hiện trên người mình lần nữa xuất hiện gân xanh kia.



Sau đó da thịt của hắn bắt đầu hư thối.



Ao nước phảng phất có thể ăn mòn linh hồn của hắn...



Không!



Hắn đã chết.



Hắn làm sao có thể còn linh hồn?



Nếu không có linh hồn, sao hắn lại sống được?



*



Bối cảnh không tưởng, chớ khảo chứng.