Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1454 : PHIÊN NGOẠI ĐỘ KHÂM (xong)

Ngày đăng: 03:21 20/04/20


Độ Khâm không nhớ rõ mình đã ở trong ao chờ đợi bao lâu.



Trên người hắn nổi gân xanh, sau đó da thịt bắt đầu tróc ra.



Xương cốt trắng toát lộ ra vô cùng kinh khủng, thế nhưng cũng không đau, phảng phất đây không phải là da thịt của hắn.



Hắn trở thành một cái khung xương.



"Ha ha ha ha, quả nhiên bất phàm, như vậy cũng không sao." Quốc sư đứng bên cạnh ao cười to: "Ta hoành đồ bá nghiệp ha ha ha!"



Độ Khâm cảm giác ý thức của mình có chút không khống chế được, không...



Độ Khâm muốn chống lại nhưng cỗ lực lượng kia so với hắn còn lợi hại hơn.



Hắn không có cách nào khống chế được ý thức của hắn...



Hắn lâm vào thời kỳ hỗn độn.



Bên tai thỉnh thoảng sẽ vang lên thanh âm của quốc sư.



Hắn rời khỏi ao.



Quốc sư luôn luôn để hắn giết người.



Giết rất nhiều rất nhiều người, vô số người mắng hắn là quái vật, mắng quốc sư cực kỳ tàn ác.



Nhân gian yên tĩnh hai trăm nay lại lần nữa lâm vào biển máu cùng tử vong.



Độ Khâm không biết mình đã giết bao nhiêu người, hắn muốn thoát khỏi sự khống chế này nhưng lực lượng của hắn quá yếu.



Nhưng hắn có thể khống chế thân thể trong thời gian ngắn ngủi.



Hắn bắt đầu ở sau lưng quốc sư chậm rãi khôi phục ý thức.



Quá trình như vậy dài dằng dặc lại đau khổ.



Nhưng hắn có thể kiên trì.



Khi hắn có thể triệt để khống chế thân thể của mình, hắn không vội vã cùng quốc sư ngả bài mà lặng lẽ tiếp tục để lực lượng của mình lớn mạnh.



Quốc sư vẫn để hắn giết người.



Không...



Hắn hiện tại là Vương thượng.



Hoành đồ của quốc sư càng lúc càng lớn, hắn cũng càng ngày càng lợi hại, khi quốc sư lấy việc giết chóc đạt được thống nhất thiên hạ mới nhớ tới muốn diệt trừ hắn.



Đáng tiếc đã chậm.



Độ Khâm giết quốc sư, cũng đem hắn ném vào cái ao trước kia để hắn nhìn tứ chi của mình tách rời.



Nhưng cho dù giết quốc sư hắn cũng không khống chế nổi dục vọng muốn giết người của mình.



Giết chóc...



Giết chóc không giới hạn.



Vô số vong hồn dưới kiếm của hắn.



"Vương..."



"Vương..."



"Ngài tỉnh lại!"




Hắn cũng không biết mình như vậy sống còn có ý nghĩa gì.



Hắn nằm vào quan tài đã chuẩn bị xong.



Thanh niên đã già, hai bên tóc mai của hắn đều là tóc trắng, đứng bên ngoài quan tài đau thương nhìn hắn.



Hắn nói với mình, bởi vì sợ hắn mất khống chế nên sẽ phong ấn một nửa lực lượng của hắn trên thân kiếm, thanh kiếm kia là vật phong ấn, cũng là sát khí.



Sa đó hắn tự mình đem nắp quan tài khép lại.



Thế giới của Độ Khâm lâm vào trong bóng tối.



Hắn nghe thấy tiếng khóc bi thương bên ngoài.



"Vương, chờ ta."



Đây là lời cuối cùng thanh niên nói với hắn.



Thế nhưng Độ Khâm cũng chờ được hắn.



Hắn tỉnh lại rất nhiều lần nhưng không ai đến tìm hắn, hắn vẫn luôn ở trong bóng đêm.



Sau đó hắn không kiên nhẫn được nữa nên tự mình ra ngoài



Thế giới bên ngoài làm hắn có chút mê mang.



Lạ lẫm làm cho hắn không biết làm sao.



Những người mang trang phục cổ quái luôn luôn nhìn chằm chằm hắn, có thể không còn là ánh mắt hoảng sợ như trước kia mà là một loại khác...



Hắn tìm kiếm khí tức, tìm được cô.



Lúc ấy hắn chỉ là muốn lấy lại đồ của mình, cũng không nghĩ tới người kia sẽ trở thành người quan trọng nhất với hắn.



Sau đó hắn đứng trước tủ kính nhìn hình dáng của mình.



Thân thể vốn là khung xương lại khôi phục máu thịt, lúc ấy hắn rất mờ mịt.



Sau đó thiếu nữ kia mỉm cười tới gần hắn, đem con rối lông xù kín đáo đưa cho hắn.



Cô cứ như vậy không có dấu hiệu nào xông vào thế giới của hắn.



Nhưng hắn cũng không bài xích cô.



Hắn thích nhiệt độ trên người cô.



Cũng thích cô.



Độ Khâm đứng trước Vô Lượng sơn nhìn về phía cổ mộ,



"Tiểu cương thi."



Độ Khâm quay đầu, nữ sinh đứng trước cổng đạo quán mỉm cười gọi hắn, vẫn ôn nhu như lcus ban đầu gặp mặt.



Hắn ôm con rối mỉm cười đi về phía tia sáng của hắn.



"Ta nhớ được hắn tên là Thanh Thành, là Tế Tư của ta."



*



Cửu Thiếu chỉ là kế thừa ký ức của Độ Khâm, cũng không phải là Độ Khâm trước kia.



A, đột nhiên cảm thấy Thanh Thành cùng Độ Khâm thật đáng yêu!