Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1455 : Truyền thuyết người cá (1)

Ngày đăng: 03:21 20/04/20


#tiêuđềngườicá: Triều Sương một lời không hợp liền mưu triều soán vị #



Tích ——



Tích tích ——



"Bác sĩ, con gái của tôi sao rồi?"



"Đêm qua đã được cứu lại, nhưng... Chuẩn bị sẵn sàng đi."



"Bác sĩ, không có biện pháp khác sao?"



"Bệnh viện chúng tôi tạm thời không có cách nào."



"Tôi nghe nói..."



Thanh âm bên tai Minh Thù càng ngày càng nhỏ lại, cô chậm rãi mở mắt ra, lọt vào mắt là trần nhà trắng xóa.



Cô đang nằm trên giường bệnh, còn mang theo máy hô hấp.



Minh Thù đưa tay kéo máy hô hấp xuống, mùi thuốc xộc tới làm hô hấp của cô khó khăn, cô lại vội vàng kéo lên lại.



Vì sao mỗi lần tỉnh lại đều đáng thương như thế?



Được rồi.



Thân thể bất tử này chỉ cô mới có thể dùng...



Minh Thù quyết định tiếp thu ký ức trước.



Nguyên chủ tên là Triều Sương.



Triều Sương là con gái một trong nhà được ba mẹ yêu thương, hạnh phúc mỹ mãn.



Mãi đến một ngày Ba Triều mang theo một đứa trẻ không kém tuổi cô bao nhiêu về nhà.



Đương nhiên không phải là con gái tư sinh.



Ba của Triều Sương là người của quân đội, đứa trẻ đó là con gái của một chiến hữu, chiến hữa đó vì cứu hắn mà chết, trong nhà chiến hữu cũng chỉ còn lại một đứa trẻ như vậy.



Ba Triệu nội tâm cảm thấy áy náy nên mang đứa trẻ kia về nhà nuôi.



Từ sau khi đứa trẻ kia về, Triều Sương liền rõ ràng cảm thấy đứa trẻ kia được ba cô thiên vị hơn.



Bởi vì chiến hữu vì cứu hắn mà chết nên hắn muốn bồi thường lại những thứ tốt nhất cho đứa trẻ này.



Trước kia cô muốn cái gì có cái đó.



Hiện tại chỉ cần đứa trẻ này thích, ba Triều liền phải để cô tặng lại cho đứa trẻ đó.




Sau khi thực chiến kết thúc gặp được ba Triều, ba Triều một mặt thất vọng nhìn cô, cuối cùng cũng chỉ là đưa cô ta đi.



Lúc cô ta lên xe lộ ra một nụ cười đắc ý làm nguyên chủ bừng tỉnh đại ngộ.



Nhất định là cô ta giở trò quỷ.



Nhưng sau khi nguyên chủ trở về liền bệnh tình nguy kịch, không có thuốc nào cứu được.



Bác sĩ nói cô bị lây nhiễm virus, một ít người cá có virus đối với tộc người cá mà nói không có quan hệ gì, nhưng đối với con người mà nói chính là trí mạng.



Bác sĩ phỏng đoán có thể là cô tham gia khóa thực chiến trên hải vực nên bị lây nhiễm.



Đêm qua nguyên chủ phát bệnh được đưa đi cấp cứu.



Đáng tiếc...



Minh Thù tiếp thu xong ký ức, một mặt cảm thán.



Đại đa số ba mẹ có thể vì con của mình đánh đổi mạng sống.



Nhưng cũng có một phần nhỏ ba mẹ có thể làm ra những chuyện không thể tưởng tượng được...



Ngay từ đầu nguyên chủ cũng không xấu, là ba Triều tạo thành tính cách của cô sau này.



Răng rắc ——



Cửa phòng bệnh bị đẩy ra.



Nữ nhân tiều tụy từ bên ngoài tiến vào, thấy Minh Thù mở to mắt liền nâng lên một nụ cười:"Sương Sương, con tỉnh rồi."



"Mẹ." Thân thể Minh Thù vẫn chưa có khí lực gì, chỉ là kêu một tiếng.



"Ừ." Mẹ Triều đi lên phía trước, cúi đầu che giấu nước mắt: "Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái cứ nói với mẹ."



"Vẫn tốt, chỉ là không có sức lực gì." Minh Thù nói: "Con muốn ăn cái gì đó."



Ăn no liền có sức lực.



"Muốn ăn cái gì?" Mẹ Triều kinh ngạc, từ lúc đưa đến bệnh viện cô cũng ăn không vô thứ gì.



Sau khi kiểm tra trị liệu, bác sĩ cũng cấm ăn những vật khác, chỉ có thể dựa vào thuốc dinh dưỡng duy trì.



Hốc mắt mẹ Triều nóng lên, nức nở nói: "Được, mẹ đi hỏi bác sĩ một chút có thể cho con ăn cái gì, con chờ một chút."



Minh Thù nhìn mẹ Triều vội vàng rời đi.



Minh Thù quay đầu nhìn bên ngoài phòng bệnh, các tòa cao ốc san sát nối tiếp nhau làm cảm giác đè nén vô thanh vô tức xâm nhập vào mọi người.