Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1456 : Truyền thuyết người cá (2)

Ngày đăng: 03:21 20/04/20


Bệnh tình của Minh Thù dùng phương thức quỷ dị để chuyển biến tốt đẹp, đừng nói mẹ Triều, ngay cả ánh mắt bác sĩ nhìn cô cũng như nhìn quái vật.



"Có thể là thân thể cô ấy sinh ra một loại kháng thể nào đó, cụ thể còn cần sau khi kiểm tra mới biết được."



Chưa có kết quả kiểm tra, bác sĩ cũng không dám nói lung tung.



"Tốt rồi tốt rồi." Mẹ Triều tự lẩm bẩm: "Tốt tốt, tốt..."



Con gái của bà không sao.



Tiếp theo là các loại kiểm tra phiền toái, mẹ Triều không ngại cực khổ trước sau bận rộn.



Bác sĩ dường như cũng không kiểm tra ra cái gì kì quái, chỉ có thể gọi là kỳ tích.



Thậm chí có bác sĩ hoài nghi có phải là bọn hắn sai lầm hay không.



Gần hơn một tháng trôi qua, Minh Thù mới được bác sĩ cho phép có thể xuất viện.



"Sương Sương, con để đó, để mẹ thu dọn." Mẹ Triều đau lòng nói: "Thân thể con vừa mới khôi phục, nên nghỉ ngơi cho tốt."



Minh Thù: "..."



Chỉ có hai bộ đồ.



Mẹ Triều đem quần áo trong tay cô lấy lại, một bên thu dọn một bên liên tục nói chuyện.



Trước đó Minh Thù nằm viện đã lấy vòng tay đeo lên, hiện tại khoa học kỹ thuật đã phát triển theo hướng trí năng, một cái vòng tay đều tụ tập các loại thiết bị điện tử.



Minh Thù mở tài khoản của mình một lần nữa kích hoạt.



Tích tích tích ——



Tin nhắn liên tiếp nhảy ra.



Minh Thù phóng lên không trung ấn mở nhìn một chút, có một bộ phận tin tức rác rưởi cũng có những người nguyên chủ quen biết nhắn tới hỏi cô đã đi đâu.



Bất quá sau khi hỏi xong cũng không có tin tức gì.



Chính là thuận miệng hỏi một chút.



Còn có một email, là trường học gửi tới.



Phạm lỗi nặng, ở lại trường quan sát, lại còn không thể tham gia các khóa thực chiến khác.



Điểm số của khóa thực chiến rất cao, nếu như biểu hiện tốt còn có thể trực tiếp tiến vào quân đội.



Cái giải quyết này có thể nói là rất nghiêm trọng.




"Nó là con gái của ông, vì sao ông không tin nó? Ông có trách nhiệm của một người làm ba hay không?!



"Nếu tôi không có trách nhiệm, hiện tại nó còn được đứng ở đây sao?"



Hai người trực tiếp ầm ĩ lên.



Triều Sở đứng ở phía sau dường như muốn ngăn cản, nhưng liền trở thành bộ dáng sợ hãi yếu ớt khuyên nhủ.



Minh Thù bới xong một miếng cơm cuối cùng.



"Soạt —— "



Bát sứ đập trên sàn nhà, vỡ vụn thành vô số mảnh.



Căn phòng đột nhiên an tĩnh lại, mẹ Triều cùng Triều Tiến đồng thời nhìn về phía Minh Thù vừa quẳng bát.



Minh Thù trấn định kéo mẹ Triều lại để bà ấy ngồi xuống, rót cho bà ấy cốc nước.



"Sương Sương..." Không phải bà ấy cố ý ồn ào trước mặt cô, thế nhưng bà ấy rất tức giận.



Minh Thù nhấp môi khẽ cười:"Uống nước, bớt giận."



Minh Thù quay người nhìn về phía Triều Tiến, trên mặt cô mang theo ý cười nhạt nhẽo, trên người cô có một cỗ khí chất mà Triều Tiến chưa từng thấy qua, phảng phất có thể để người nhìn người sợ hãi.



Triều Tiến khẽ nhíu mày.



"Mẹ tôi nói không sai, Triều Sở bị vô lễ đó là cô ta tự mình tìm lấy."



"Chị..." Triều Sở biểu lộ kinh ngạc, giống như là không thể tin được sao cô có thể nói ra lời như vậy.



"Triều Sương!" Triều Tiến tức giận quát một tiếng: "Mày..."



Minh Thù mỉm cười, cắt đứt hắn: "Nếu cô ta không muốn cướp bạn trai tôi thì sao có thể bị người ta vô lễ, ba nói có phải là cô ta tự mình tìm lấy?"



"Em không phải..." Triều Sở lắc đầu giải thích: "Em không có cướp bạn trai của chị."



"Sở Sở là vì muốn tốt cho mày mới đi tìm tên côn đồ kia, mày còn nói xấu Sở Sở. Triều Sương, mày làm sao một chút lương tâm cũng không có." Triều Tiến tràn đầy thất vọng.



Minh Thù: "Cô ta nới với ba như thế?"



"Chị, những người kia không phải là người tốt." Triều Sở điềm đạm đáng yêu nói: "Em thật sự lo lắng cho chị..."



Cô ta muốn nói lại thôi.



Phảng phất là thật sự lo lắng cho cô.