Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1464 : Truyền thuyết người cá (10)

Ngày đăng: 03:21 20/04/20


Có lẽ là vận khí tốt nên vừa chuyển nhà xong mẹ Triều liền có việc phải rời khỏi, mà trong thời gian ngắn sẽ không trở về.



"Sương Sương, con có việc cứ gọi cho mẹ, nếu ba con cùng Triều Sở tới tìm con gây phiền phức thì con cũng đừng cùng bọn họ ồn ào, cứ gọi bảo vệ tới đuổi bọn họ ra ngoài."



Minh Thù gật đầu.



"Mẹ mời cho con một..."



"Mẹ không cần, tự con có thể làm." Nói đùa, có người ở đây thì tiểu yêu tinh làm sao bây giờ?



"Thế nhưng không có ai chăm sóc con."



"Con đã lớn như vậy sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, con còn phải đi học, mẹ mời người trở về cũng không có việc gì còn lãng phí tiền, còn không bằng cho con nhiều tiền mua chút đồ ăn vặt."



Mẹ Triều nói không lại Minh Thù, cuối cùng chỉ có thể lui một bước mời nhân viên làm thêm giờ định thời gian tới quét dọn.



Minh Thù không còn đường để cự tuyệt.



Sau khi tiễn mẹ Triều rời đi, Minh Thù có chút thở phào.



Nuôi một con cá làm sao lại phiền phức như vậy đâu?



Còn không thể ăn!



Minh Thù mang thiếu niên ra ngoài, bể bơi không lớn như chỗ của Đông Ca nhưng cũng không nhỏ, đủ để thiếu niên lăn lộn ở bên trong.



Thiếu niên vẫn luôn bị đặt trong bồn tắm nhỏ xíu rơi xuống nước, thiếu niên dễ chịu bơi xung quanh bể bơi hai vòng, đuôi cá màu xám bạc vẩy lên từng trận bọt nước.



Minh Thù ngồi bên cạnh hồ bơi nhìn hắn.



Thiếu niên chậm rãi bơi về phía cô, mặt nước từ đáy mắt phản xạ ra như ngôi sao sáng chói.



Hắn lẳng lặng đứng cách xa Minh Thù một mét nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên một đầu đâm vào trong nước chìm xuống dưới đáy.



Cô...



Muốn ăn hắn!



Khẳng định là muốn nuôi cho béo lại ăn hắn.



Tại sao hắn có thể cảm thấy cô thật đẹp?



Minh Thù chờ không thấy hắn ngoi lên chỉ có thể vào biệt thự trước.



Minh Thù đứng một nơi trong biệt thự có thể rõ ràng nhìn thấy tình huống của bể bơi.



Mặt nước một mảnh yên tĩnh, ngay cả bong bóng cũng không có một cái.



Mấy ngày kế tiếp thiếu niên cũng không có ngoi lên.




"Sau đó tại lục địa lại phát hiện được, bất quá sau đó cũng không xuất hiện nữa, mãi đến cô..."



"Người biết được kỳ thật cũng không nhiều, chính phủ bên kia cũng đang nghiên cứu cái virus người cá này, tiến triển không tốt. Virus người cá lần này lợi hại hơn so với trước kia, nếu như bộc phát ở diện tích lớn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."



Người có thể biết đều là những người có chút bản lĩnh.



Minh Thù chống cằm suy nghĩ, chỉ bởi vì cô bị nhiễm virus này nên mới làm cô bại lộ?



Vậy...



Cô rốt cuộc là bị lây nhiễm ở nơi nào?



Minh Thù chợt hỏi: "Người này thì sao?"



Đông Ca lật đến một trang cuối cùng, chỉ vào dòng cuối cùng.



"Ở chỗ này, bất quá người của tôi theo dõi vài ngày cũng không thấy hắn trở về."



Minh Thù nhìn địa chỉ một chút, ở thành phố này.



"Được." Minh Thù khép tư liệu lại: "Rút máu đi."



Đông Ca gật đầu, gọi người tới rút máu cho cô.



"Làm cho tôi chút đồ ăn." Minh Thù nói với Đông Ca: "Tôi bồi bổ máu."



Đông ca: "..."



Ăn đồ ăn bổ huyết?



Giáo viên của cô dạy cô như thế sao?



Bất quá yêu cầu của Minh Thù lại không quá phận, Đông Ca tự nhiên sẽ thỏa mãn cô.



Chờ hút máu xong, Minh Thù cũng đã ăn gần hết, cô tùy tiện xoa xoa vết máu dính trên tay rồi kéo tay áo xuống đứng dậy rời đi.



Khí thế tiêu sái lại đẹp trai.



"Triều Sương, ngươi đây cô nên cẩn thận." Đông Ca căn dặn cô một câu.



Người của hắn mặc dù có thể giúp cô ngăn trở một chút phiền toái nhưng cũng chỉ là tạm thời.



Hiện tại cô chính là bánh thơm trái ngon.



Minh Thù đưa tay quơ quơ: "Tôi sẽ để bọn hắn biết, so với virus người cá thì tiểu cô nương xinh đẹp đáng sợ hơn nhiều."



Đông ca: "..."