Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1466 : Truyền thuyết người cá (12)

Ngày đăng: 03:21 20/04/20


Thân thể thiếu niên bỗng nhiên nảy lên rơi vào bóng tối.



Tại thời điểm trước khi X tiên sinh bổ nhào qua có một cái bóng nhảy vào bóng tối theo thiếu niên trước hắn một bước.



X tiên sinh cũng không thấy rõ thứ rơi xuống là người hay là cái gì.



Âm thanh hai người rơi xuống nước vang lên, sau đó liền bị âm thanh nước chảy xiết che giấu lao nhanh về phương xa.



X tiên sinh sắc mặt âm trầm nhìn về phía dưới, nghĩ đến dáng vẻ kiên quyết vừa rồi của thiếu niên liền lên cơn giận dữ: "Đuổi theo!"



Những người đứng thẳng phía sau dồn dập nhảy xuống nước đuổi theo.



Nhảy đến không trung mới phát hiện những bóng người kia đều là người cá.



-



Dưới nước là sân nhà của người cá, thiếu niên nhảy xuống nước chuẩn bị lặn xuống dưới đáy để tránh khỏi sự đuổi bắt của những người phía trên.



Nhưng hắn không nghĩ tới còn có một người đồng thời nhảy xuống cùng hắn.



Cho dù là dưới đáy nước u ám, người cá cũng có thể nhìn thấy rõ.



Thiếu niên có chút trừng lớn mắt.



Sao cô lại...



Cánh tay bị người bơi tới nắm chặt, thiếu niên gian nan nuốt một ngụm nước bọt, âm thanh rơi xuống nước phía sau làm thiếu niên kéo Minh Thù lại, mang theo cô bơi về chỗ sâu hơn.



Minh Thù coi như có dị năng thiên phú cũng không thể nhịn thở quá lâu.



Thiếu niên thỉnh thoảng nhìn qua cô.



Ánh mắt quét đến người cá đuổi theo phía sau, thiếu niên có chút gấp, hắn không tiếp tục bơi về chỗ sâu mà tận lực bơi nhanh về phía bờ sông.



Ầm——



Tiếng nổ rầm trời từ phía sau vang lên, thiếu niên bị dòng nước đẩy ra phía trước một khoảng cách.



Hắn vịn Minh Thù, có chút kinh ngạc nhìn về phía sau.



Sao lại nổ tung?



Bất quá hắn cũng không quản được nhiều như vậy, tăng thêm tốc độ, mãi đến khi hắn cảm thấy không còn ai đuổi theo phía sau mới thả chậm tốc độ, đưa Minh Thù ngoi lên mặt sông.



Không khí mới mẻ tràn vào, Minh Thù ôm cổ thiếu niên, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.



"Nghẹn chết tôi rồi."



Thiếu niên cứng đờ.



Mặc dù trước đó cũng bị Minh Thù ôm tới ôm lui nhưng cũng chưa bao giờ bị ôm kiểu như vậy.



"Đi... Lên bờ." Minh Thù chỉ chỉ bờ sông.



Thiếu niên giống như người máy nhận được mệnh lệnh liền đưa Minh Thù đi qua.



Minh Thù bò lên bờ nằm trong bụi cỏ thở.




"Vậy cậu cứ ném tôi ở đây đi."



Minh Thù buông hắn ra lui về trong bụi cỏ phía sau, vô cùng tiêu sái nói: "Thời điểm ra đi bắt cho tôi chút cá, ít ra tôi còn có thể ăn mấy ngày."



Thiếu niên: "..."



Dưới ánh trăng, đuôi cá màu trắng bạc của thiếu càng lộ vẻ xinh đẹp.



Hắn cúi đầu nhìn vết thương của mình, có chút nhấp môi: "Cô qua đây."



"Làm gì?"



"Tới đây."



Thiếu niên thần sắc nghiêm túc, phảng phất sắp nói ra chuyện trọng đại gì.



Minh Thù lề mề đi qua: "Làm gì?"



"Tôi nghe trưởng bối trong tộc nói qua..." Thanh âm thiếu niên càng ngày càng nhỏ, cuối cùng Minh Thù cũng không nghe được.



"Cậu nói cái gì?"



Thiếu niên hình như có chút quẫn bách liếc nhìn cô một cái, đột nhiên nghiêng người qua ngậm lấy cánh môi cô, đầu lưỡi hắn cạy mở răng môi cô ra.



Minh Thù còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên đã lui ra ngoài.



Hắn cúi đầu xuống: "Như vậy cô có thể thở trong nước, bất quá thời gian không dài, cần... Cần..."



Cần gì, phía sau cứ thế không nói ra.



Minh Thù bất tri bất giác đưa tay sờ lên cánh môi, xúc cảm mềm mại như bông gòn.



*



【 Hài Hoà Hiệu 】



Tiểu tiên nữ: Các ngươi cần phải hôn hôn mới có thể tốt.



Tiểu thiên sứ: Cho ngươi phiếu phiếu!



Tiểu tiên nữ: Đột nhiên hào phóng như vậy, các ngươi muốn làm gì?



Tiểu thiên sứ: Không muốn hôn ngươi.



Tiểu tiên nữ:... Cút!



Tiểu thiên sứ: Không muốn phiếu?



Tiểu tiên nữ: Muốn!



Tiểu thiên sứ: Muốn còn kiên cường như thế?



Tiểu tiên nữ: Phải!



Tiểu thiên sứ:... Ngươi thắng.