Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1467 : Truyền thuyết người cá (13)

Ngày đăng: 03:21 20/04/20


Minh Thù lúc này không muốn động cho nên cũng không có lập tức động thủ.



Thiếu niên trợn tròn mắt.



Đợi cô muốn động, thời gian đều trôi qua, hắn lại...



Cô có phải là cố ý hay không!!



"Tôi thật sự mệt mỏi." Minh Thù vô cùng thành khẩn: "Cậu không muốn lên đây nghỉ một lát sao?"



Thiếu niên: "..."



Nghĩ đến cô là con người lại ngâm trong nước lâu như vậy, thiếu niên biệt khuất lên bờ, đem đuôi cá ngâm trong nước.



"Tôi tên An Liễm."



Minh Thù đang nhai nhai sợi cỏ, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm réo rắt của thiếu niên.



Minh Thù có chút nâng khóe miệng lên, tiến đến bên cạnh hắn: "Cậu thầm mến ai?"



"..." An Liễm xoay đầu sang một bên không muốn để ý đến cô.



Tại sao hắn lại muốn đồng ý để cô đi theo mình về biển sâu?



Đáp án này...



An Liễm nghĩ mãi mà không rõ.



Hắn hẳn là nên chán ghét con người, xa cách con người.



Là con người mang đến tai họa cho bọn hắn, mang đến chiến tranh cho bọn hắn.



"Con cá vừa rồi là ai?" Minh Thù nhai nhai sợi cỏ, nằm trên mặt đất hỏi hắn.



Cá?



"Cô nói Yaze?"



"Tôi biết hắn tên gì còn cần phải hỏi cậu sao?"



"..." An Liễm càng cảm thấy không muốn nói chuyện cùng Minh Thù, đồng thời vô cùng hối hận chuyện trước đó mình quyết định.



Bây giờ hắn có thể đổi ý không!



"Hắn muốn cái gì của cậu?"



An Liễm đột nhiên đề phòng: "Cô hỏi cái này làm gì?"



"Tùy tiện hỏi một chút."



An Liễm thuận theo ánh trăng dò xét nữ sinh nằm bên cạnh, góc mặt của nữ sinh có đường cong nhu hòa, cổ áo hơi mở một chút lộ ra xương quai xanh tinh xảo.



Khóe miệng cô có chút giương lên làm cho người ta có một loại ảo giác vô cùng ôn nhu.



Chỉ là ảo giác!



Cô chính là hung tàn.
An Liễm cảm thấy nhịp tim của mình dừng một chút.



Một loại cảm giác vui mừng nào đó không ngừng đánh thẳng vào trong lòng hắn.



An Liễm mờ mịt trong chốc lát, không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như vậy.



Vẻn vẹn chỉ một câu như vậy sao?



Con người không phải am hiểu nhất chính là nói dối gạt người sao?



"Đi... Đi thôi." An Liễm có chút bối rối bơi về chỗ sâu.



Minh Thù bị hắn mang theo cũng chìm xuống một chút, Minh Thù chỉ có thể treo trên người hắn.



"Có phải cậu đã quên cái gì hay không?"



An Liễm hạ mắt, một lát sau mới nhớ ra.



Minh Thù từ phía sau chuyển tới trước mặt hắn, hơi hơi chu môi.



An Liễm: "..."



An Liễm nhìn người trước mặt, một chút ý cự tuyệt cũng không có, hắn nhấp môi một chút hôn về phía Minh Thù.



Vẫn là nụ hôn rất ngắn.



Nhưng mà...



"Sao cậu nói có thể thở dưới nước?"



Minh Thù vừa xuống dưới liền bị sặc nước bọt, không chút nào phòng bị.



An Liễm cũng hơi mơ màng, hắn vịn cánh tay Minh Thù, có chút quẫn bách: "Tôi... Trưởng bối trong tộc tôi nói như vậy, tôi... Tôi cũng không biết."



Hắn lại chưa từng mang con người xuống.



Càng chưa làm qua chuyện như vậy...



Minh Thù: "..." Cho nên ngươi chính là đem trẫm làm thành chuột bạch đúng không!



An Liễm cố gắng nhớ lại một chút, là như vậy a...



Hắn không có nhớ lầm.



Vì sao không được?



"Nếu không..." An Liễm nhìn cô, ánh mắt vừa nhìn qua lại nhanh chóng dời khỏi, khó chịu nói: "Tôi hôn lâu một chút?"



Minh Thù mặt mày cong cong đáp ứng: "Được."



An Liễm: "..."



Luôn có cảm giác cô đang gạt mình.



***Mọi người muốn X tiên sinh tên Yaze hay Á Trạch a!!! Có hai cách dịch í 😪😪***