Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1477 : Truyền thuyết người cá (23)

Ngày đăng: 03:21 20/04/20


Minh Thù đã hiểu rõ một chút tình huống hiện tại, cục diện quả thực rất không tốt.



Virus người cá này tựa hồ vẫn chưa có ai có thể nghiên cứu ra thuốc giải.



Đông Ca bên kia hỏi Minh Thù có thể cho hắn một chút máu hay không.



Mặc dù thế đạo bây giờ thay đổi, nhưng giao dịch trước đó vẫn còn, Minh Thù để hắn đến viện nghiên cứu bên này lấy.



Vì đưa cái đồ chơi này cho hắn, Minh Thù cũng mất không ít sức lực.



Minh Thù không cùng Đông Ca gặp mặt, sau khi Đông Ca lấy được máu liền gọi điện thoại cho cô.



"Viện nghiên cứu có biện pháp không?"



Minh Thù một bên quét thẻ ăn, một bên nói: "Anh đây là nghe ngóng địch tình?"



"..." Đông Ca im lặng vài giây: "Tình huống hiện tại, nguy cấp nhất chính là nghiên cứu được thuốc giải."



Ai biết virus người cá này có thể thông qua những biện pháp khác truyền nhiễm hay không?



Bây giờ bọn họ chưa bị lây nhiễm, thế nhưng nếu không giải quyết được, bọn họ vẫn bị sẽ vây ở chỗ này.



Lúc này cũng không phải nói nhét ít tiền, có chút quyền liền có thể ra ngoài.



Toàn bộ thành phố S, tất cả nhân viên của chính phủ không ai có thể rời đi.



"Không có."



"Vậy được rồi, có tiến triển tôi báo cho cô." Đông Ca vội vàng: "Đúng rồi, cô gọi cho Hách Nhan trước đi, cô ta vẫn luôn nháo muốn đi tìm cô, tôi cúp trước."



"Chờ một chút."



"Còn có việc?"



"Người lần trước anh điều tra, sau đó có tra được thêm gì không?"



Gần đây có nhiều việc, Đông Ca mất một lúc sau mới nhớ tới người Minh Thù nói là ai.



"Người của tôi sau đó lại theo dõi nhưng vẫn luôn không thấy ai, trên xã hội cũng không có bất kỳ vết tích hoạt động gì, có khả năng đã chết."



Không cần Minh Thù nhiều lời, Đông Ca lập tức hiểu rõ mấu chốt: "Có phải cô cảm thấy chuyện này cùng người kia có quan hệ hay không?"



"Chuyện này quá trùng hợp." Minh Thù nói.



"Là rất trùng hợp." Đông Ca phụ họa một tiếng.



Minh Thù: "..."



Cần ngươi có làm được cái gì!



Minh Thù cúp máy.



Cô cắn đũa suy tư, sau lưng người kia còn có người, mục đích của đối phương là cái gì? Virus bộc phát, thừa cơ phát tài?
Triêu Sở nhịn xuống vẻ oán độc, không nói một lời tiến vào căn phòng Du Tĩnh Nhã chỉ cho cô ta.



Minh Thù yên lặng gặm xong màn thầu.



Triều Tiến thật là trâu bò.



Đến cùng ai là con ruột a!



Minh Thù cũng không thể nói Du Tĩnh Nhã ngốc, loại thời điểm này, chỉ cần là người không phải lòng dạ ác độc không chút tình cảm nào, chồng đã gọi đến nơi này của mình, phần lớn người đều sẽ đáp ứng.



Du Tĩnh Nhã rạng sáng mới trở về, Minh Thù vẫn ngồi trên ghế.



"Sương Sương, sao còn chưa ngủ?"



Du Tĩnh Nhã một bên cởi giày một bên hỏi cô.



"Chuẩn bị ngủ."



Du Tĩnh Nhã nhìn về phía phòng của Triều Sở:"Cô ta ở bên trong?"



Minh Thù gật đầu, vẫn luôn không ra ngoài, cũng không biết ở bên trong làm gì.



Ngay tại thời điểm hai người nói chuyện, Triều Tiến gọi điện thoại tới.



"Du Tĩnh Nhã, Sở Sở vẫn còn con nít, bà tức giận cứ đổ lên người tôi, tại sao lại trút giận lên người nó!!"



Triều Tiến vừa mở miệng chính là một trận rống.



Du Tĩnh Nhã mở loa ngoài, Minh Thù tự nhiên cũng nghe thấy.



"Triều Tiến ông có ý gì?" Bà ấy mệt mỏi một ngày trở về, Triều Tiến lại phun ra một câu như vậy làm lửa giận của Du Tĩnh Nhã cũng bốc lên.



Triều Tiến ở bên kia nói: "Tôi có ý gì? Bà không cho Sở Sở ăn cơm là có ý gì?"



Du Tĩnh Nhã: "..."



Bà ấy lúc nào không cho Triều Sở ăn cơm?



"Tôi biết bà đối với tôi bất mãn, nhưng bà không thể trách tội con gái, tôi cho bà biết..."



Thanh âm của Triều Tiến đột nhiên ngừng lại.



Nếu không phải sợ có người khẩn cấp liên hệ bà ấy, Du Tĩnh Nhã cũng muốn tắt máy.



Người đàn ông này...



Đến cùng là vì cái gì?



Từ lúc virus bộc phát đến nay, hắn có quan tâm bà ấy cùng Sương Sương không?



Có đôi khi bà ấy cũng tự mình hoài nghi Sương Sương có phải con ruột của hắn hay không.