Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1478 : Truyền thuyết người cá (24)

Ngày đăng: 03:21 20/04/20


Minh Thù thừa dịp thời điểm Du Tĩnh Nhã ra ngoài gõ cửa phòng của Triều Sở.



Triều Sở có chút đề phòng, chỉ lộ ra nửa người: "Chị muốn làm gì?"



Minh Thù đưa tay đẩy cửa, Triều Sở lập tức muốn đóng cửa nhưng cửa phòng không nhúc nhích tí nào, phảng phất đẩy cửa chính là đẩy một bức tường.



"Triều Sương!"



Triều Sở cắn răng kêu một tiếng.



Minh Thù kinh ngạc: "Không giả vờ nữa sao? Trước kia không phải cô vẫn là gọi tôi là chị sao? Hiện tại sao lại gọi đại danh của người ta rồi?"



Triều Sở thầm hận, phảng phất muốn đâm trên người cô mấy lỗ thủng: "Triều Sương cô muốn làm gì?"



Ánh mắt cô ta quét bên ngoài một vòng, không có thân ảnh của Du Tĩnh Nhã.



Lúc này cô tìm đến mình...



Triều Sở coi như không biết Minh Thù muốn làm gì nhưng cũng biết tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.



"Không làm gì, muốn cùng cô tâm sự chuyện nhân sinh."



Triều Sở trợn tròn mắt: "Chúng ta không có chuyện gì để nói."



Minh Thù dùng lực đẩy cửa ra, Triều Sở lui về sau mấy bước, miễn cưỡng đứng vững.



"Tôi cảm thấy chúng ta rất nhiều chuyện để nói, tỉ như chuyện lần trước cô tìm người đối phó tôi."



Sắc mặt Triều Sở trong nháy mắt tái nhợt: "Cô còn dám nhắc lại!"



"Vì sao không dám, đây không phải là cô tìm người đối phó tôi trước sao, tôi chẳng qua chỉ là mượn hoa hiến phật."



Mượn hoa hiến phật là dùng như thế sao!



Triều Sở cắn môi, đang muốn biện cho mình một lý do chính đáng liền thấy nữ sinh ở cửa đi về phía cô ta.



Triều Sở tê cả da đầu, đáy lòng dâng lên một tia sợ hãi, ký ức bị đánh lần trước điên cuồng tuôn ra.



"Triều Sương cô không được qua đây, cô đứng lại! Cô dám đánh tôi, ba sẽ không tha cho cô!"



Triều Sở một bên lui lại một bên hô lên.



Minh Thù giữ chặt cánh tay Triều Sở: "Không quan trọng a, dù sao hắn cũng không coi tôi là con gái, tại sao tôi phải quan tâm hắn có tha thứ cho tôi hay không?"



Triều Sở có chút trừng lớn mắt.



Tiếp theo là thân thể bị bay lên không, cả căn phòng trời đất quay cuồng,



Ầm!
Du Tĩnh Nhã đưa cho Minh Thù một cái khẩu trang.



Sau đó lại cầm phun sương phun vào người cô một trận.



Ai đập nát ống nuôi cấy virus, hiện tại đã không có thời gian đi truy cứu, nếu ở đây đợi thêm có khả năng sẽ bị lây nhiễm.



Minh Thù: "..."



"Triều Sở đâu?"



"Ra ngoài còn chưa trở lại."



Du Tĩnh Nhã khẽ nhíu mày, đem đồ vật quan trọng thu lại, gọi người bên ngoài tiến đến lấy đồ, thuận tiện giúp Minh Thù thu dọn quần áo: "Đi thôi."



Viện nghiên cứu có rất nhiều nơi đã bị khóa lại, thời điểm đi qua dường như còn nghe thấy tiếng kêu la tuyệt vọng.



Phía dưới viện nghiên cứu đều là cảnh vệ cầm súng, sau khi kiểm tra xong thân phận mới có thể cho qua để bọn họ đi về đoàn xe bên kia.



Du Tĩnh Nhã lái xe của mình, bất quá tay lái phụ vẫn có một cảnh vệ ngồi đó.



"Cốc cốc... "



Ngoài cửa sổ xe, một cảnh vệ trong tổ chức rút lui đang gõ cửa.



Du Tĩnh Nhã quay cửa sổ xe xuống, cảnh vệ kia lập tức nói: "Dư giáo sư, có một người tên là Triều Sở nói cô ta là con gái của ngài."



Du Tĩnh Nhã nhíu mày, thuận theo phương hướng cảnh vệ chỉ nhìn qua.



Triều Sở bị người ta cản bên ngoài.



Đáy lòng bà ấy hiện lên một ý niệm, cứ ném cô ta ở đây, dù sao cô ta cũng không phải con gái của mình.



Thế nhưng lương tâm đang không biết nên thế nào.



"Chúng tôi không biết cô ta." Minh Thù đoạt nói trước khi Du Tĩnh Nhã lên tiếng: "Mẹ tôi chỉ có một mình tôi là con gái."



Minh Thù chồm người qua đem cửa sổ xe đóng lại.



Cảnh vệ: "???"



Minh Thù vỗ vỗ bả vai Du Tĩnh Nhã: "Mẹ, Triều Tiến sẽ không để cô ta ở đây, mẹ cũng đừng quan tâm vớ vẩn."



Du Tĩnh Nhã ngẫm lại cũng đúng, Triều Tiến chắc chắn sẽ có chút quan hệ, mang Triều Sở theo cũng không thành vấn đề.



Đây chính là đứa con gái hắn thích nhất...



Ngẫm lại cũng thật là mỉa mai.