Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1480 : Truyền thuyết người cá (26)

Ngày đăng: 03:21 20/04/20


Khu tránh nạn.



Minh Thù vén rèm lên đi vào, cảnh vệ bên trong sững sờ, sau đó cảnh giác hỏi: "Tìm ai?"



Minh Thù đưa giấy thông hành trong tay ra.



Cảnh vệ cẩn thận kiểm tra, sau đó hỏi: "Cô có chuyện gì?"



Minh Thù thong dong trấn định cất giấy thông hành: "Triều Sở còn bị giam ở đây?"



Camera giám sát được khôi phục, việc Triều Sở làm quá rõ ràng, bất quá Triều Sở vẫn không thừa nhận.



Cho dù là xem camera giám sát, cô ta cũng cũng giảo biện đó không phải là mình.



Cho nên tạm thời bị giam ở đây.



"Ở ngay đây."



"Đưa tôi tới xem."



Cảnh vệ chần chờ một chút, sau đó đưa Minh Thù vào.



Triều Sở bị nhốt một mình trong phòng, thời điểm cửa được mở ra, Triều Sở liền nhìn lại.



Tia hi vọng trong con ngươi cô ta bị dập tắt khi nhìn thấy Minh Thù.



Cô tới làm gì?



"Anh ra ngoài trước, tôi hỏi cô ta chút việc."



Cảnh vệ nhìnTriều Sở, lại nhìn Minh Thù, nhắc nhở: "... Vậy cô nhanh lên."



Minh Thù đưa tay làm thế OK, cảnh vệ đóng cửa lại ra ngoài.



Triều Sở ôm đầu gối, trong ánh mắt phảng phất toàn sự lạnh lẽo, hung tợn nói: "Triều Sương cô tới làm gì? Cười nhạo tôi?"



"Nhìn cô không buồn cười." Minh Thù nâng khóe miệng cười nhạt: "Tôi là tới hỏi cô, ai sai cô làm ra."



Triều Sở tựa hồ đã bị hỏi nhiều lần, chỉ là cười lạnh một tiếng: "Không hiểu cô đang nói cái gì."



"Cô không nói cũng không sao, tôi có nhiều thời gian, cũng có tinh lực, muốn để cô nói ra mà nói cũng rất dễ dàng."



Thiếu nữ nở nụ cười xán lạn, phảng phất là đang nói chuyện cùng người mình rất thích.



Triều Sở: "..."



Cô đây là chuyển hướng uy hiếp chính mình?



"Cô muốn tôi nói cái gì? Tôi cái gì cũng không biết, cô có vấn đề gì, sợ là đã hỏi nhầm người." Triều Sở giống như thật sự không biết Minh Thù muốn nói cái gì.



Không hổ là tiểu khả ái đã từng diễn kịch nhiều năm tại Triều gia.



"Cô thật sự không nói?"



Đối đầu với ánh mắt của Minh Thù, đáy mắt Triều Sở hiện lên một tia sợ hãi.




"Trốn ra được?" Nam nhân tựa hồ có chút ngạc nhiên: "Sao cô trốn ra được?"



"Gần đây virus bộc phát, nơi tôi bị giam cũng náo đến kịch liệt, tôi thừa cơ liền..."



"Tút tút tút..."



Triều Sở nhìn về phía Minh Thù.



Đây là hắn tắt máy.



Không liên quan đến cô ta.



Nam nhân kia phát hiện nên vội tắt điện thoại, đồng thời đã tắt máy hạ tuyến.



Bất quá...



Minh Thù vẫn là từ chỗ Hài Hòa Hiệu biết được vị trí nơi đó.



"Triều Sương, cô dẫn tôi ra ngoài..." Triều Sở thấy Minh Thù muốn đi, đột nhiên nói: " Cô dẫn tôi ra ngoài."



Minh Thù từ trên cao nhìn cô ta: "Cô cảm thấy những chuyện cô làm có thể để tôi đưa cô ra ngoài?"



"Tôi cũng là bị ép..."



"Cho nên... Tôi bị lây nhiễm virus người cá cũng là bị ép?"



"..."



Triều Sở không phản bác được.



Nếu không phải cô ta có ý định này, cũng sẽ không bị người kia uy hiếp, giúp đỡ hắn làm việc.



Thế nhưng lúc ấy cô ta thật chỉ là muốn tìm virus người cá bình thường giáo huấn cô một chút.



Cô bị lây nhiễm virus người cá đó, đây cũng không phải là cô ta làm, là người kia, đều là người kia!!



Minh Thù mím môi cười nhạt: "Chúc cô may mắn."



Triều Sở nhìn Minh Thù rời đi, cô ta bỗng nhiên bổ nhào qua, cửa phòng khép lại, cô ta đâm vào kim loại trên ván cửa.



"Thả tôi ra ngoài!"



"Thả tôi ra ngoài!"



"Triều Sương cô thả tôi ra ngoài!"



"Triều Sương cô là tiện nhân, cô chết không yên lành!



Vì sao cô không chết khi bị lây nhiễm virus người cá khi ấy! Vì sao còn sống trở về!!



Triều Sở mặt mũi tràn đầy vẻ oán độc.



Đáng tiếc không ai có thể nhìn thấy.