Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1481 : Truyền thuyết người cá (27)

Ngày đăng: 03:21 20/04/20


Minh Thù muốn rời khỏi Du Tĩnh Nhã sẽ phải tốn chút sức lực, hoặc là nói Du Tĩnh Nhã căn bản sẽ không thả cho cô rời đi.



Cho nên đối với chuyện này Minh Thù liền hao tốn thời gian rất dài.



Rời khỏi khu tránh nạn, Minh Thù đứng ở ven đường nhặt được một chiếc xe, tiến về địa chỉ Hài Hòa Hiệu đưa cho.



Minh Thù cũng không muốn quản chuyện này, nhưng cứ tiếp tục như thế thì ăn gì cũng sẽ bị lây nhiễm.



Thân thể này trước đó mặc dù tốt nhưng không có nghĩa là sẽ không bị lây nhiễm.



Làm bẩn người thì có thể, làm bẩn đồ ăn tuyệt đối không được!



Minh Thù trên đường gặp người người đang vội vàng đi lại, người nào cũng đều giống như dân tị nạn.



Minh Thù cảm thấy cái này rất có hình tượng Zombie.



Đáng tiếc đây không phải Zombie.



Những người này nếu chết liền sẽ chết.



Minh Thù chạy xe hai ngày hai đêm mới đến được địa chỉ Hài Hòa Hiệu cho, không phải thành phố lớn gì, chính là một cái trấn nhỏ.



Tiểu trấn gần ngay hải vực, trên trấn có quân đội lui tới,một nửa đường đi bị cách ly, binh sĩ mặc quân trang đối diện đường đi đang tiến hành trừ độc.



Mặc dù bọn họ cũng rõ trừ độc như vậy đối với virus người cá lúc này cũng không có bất kỳ tác dụng gì.



Nhưng làm như vậy có thể để trong lòng bọn họ dễ chịu hơn một chút, cho nên cho dù biết vô dụng, bọn họ cũng muốn tiến hành trừ độc.



"Xác định lúc trước hắn ở đây?" Minh Thù không yên lòng hỏi Hài Hòa Hiệu.



Trong trấn nhỏ đều là người của quân đội, người kia có lá gan lớn như vậy?



Vừa rồi cô đã nghe ngóng, những người này rút lui đến đây vài ngày.



【đúng vậy kí chủ. 】 Hài Hòa Hiệu trả lời 【 bất quá thời gian đã trôi qua dài như vậy, hắn còn ở nơi này hay không ta cũng không biết. 】



Nếu như ngay cả người muốn tìm là ai cũng không biết, không có bất kỳ vật gì tham khảo, Hài Hòa Hiệu có lợi hại hơn nữa cũng chỉ có thể bất lực.



"Nếu hắn đã cảm thấy chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất..."



Nói không chừng thật sự vẫn còn ở nơi này.



Minh Thù đi vào bên trong tiểu trấn, nơi quân đội trấn giữ không thể ra vào, các nơi còn lại đều có thể tùy ý đi lại.




Bình thuốc có chất lượng thấp kém, bên trong có chất lỏng trong suốt không nhìn ra điểm gì đặc biệt.



"Cái này thật có thể khắc chế virus người cá?"



Thuốc khắc chế và thuốc giải có sự khác nhau rất lớn



Thuốc khắc chế chỉ có thể trì hoãn thời gian virus phát tác, không thể trị tận gốc.



"Đương nhiên có thể, đây chính là phương pháp bí truyền của tôi, nếu tôi gạt cô, cả nhà tôi đều chết!"



Nam nhân ưỡn bộ ngực lên đánh cược.



"Nếu anh đã có thuốc khắc chế, vì sao không nói cho chính phủ? Chính phủ hẳn là sẽ cho anh một khoản tiền rất lớn, anh cần gì phải buôn bán cực khổ như vậy?"



Hiện tại ngay cả chính phủ cũng không có thuốc khắc chế, trong cái trấn nhỏ này lại có người có thuốc khắc chế.



Thật sự lạ lùng.



Nam nhân biểu lộ cứng lại, hắn cứng họng: "Tiểu cô nương, cô có mua hay không? Không mua chớ trì hoãn thời gian của tôi."



Minh Thù nhún vai: "Tôi không có bị lây nhiễm." Cho nên không cần.



Nam nhân một tay đoạt lại thuốc: "Lãng phí thời gian của tôi, nếu không phải nhìn cô dung mạo xinh đẹp, ai thèm để ý đến cô."



Nam nhân nói thầm đem thuốc cẩn thận cất kỹ, sau đó nhìn về phía Minh Thù: "Tôi cảnh cáo cô, không được phép đem chuyện này loan truyền, không thì tôi sẽ cho cô biết tay!"



"Tôi đã rất xinh đẹp."



"..." Nam nhân giống như là ăn phải con ruồi khó chịu, cứng rắn thấp giọng một tiếng: "Nhìn không nổi a!"



Nam nhân ôm chặt cánh tay nhìn chung quanh một chút, nhanh chóng nhanh rời đi.



Minh Thù: "..." Nếu không phải thấy ngươi khen trẫm, trẫm sớm đã đánh ngươi.



Minh Thù có chút hiếu kì bình thuốc khắc chế kia.



Bất quá cô tới đây là tìm hung thủ ở phía sau làm bẩn đồ ăn kia, không phải đến tìm thuốc khắc chế, cũng không có thời gian đi thăm dò chuyện này.



Nhưng cô không nghĩ tới sẽ còn gặp phải nam nhân kia.



Đó là buổi chiều ngày thứ hai cô ở tiểu trấn.