Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1489 : Truyền thuyết người cá (35)

Ngày đăng: 03:22 20/04/20


Trên mặt biển chiến đấu kịch liệt, hai bên đều vô cùng quyết liệt.



Một trận tiếp một trận chiến đấu, con người cùng người cá chết nhiều vô số kể.



Chiến tranh thắng thua nửa này nửa kia.



Nhưng mục đích của con người đã không phải là thắng được chiến tranh, bọn hắn dốc hết khả năng để bắt được nhiều người cá.



Coi như người cá rút lui, bọn hắn cũng sẽ đuổi theo vây bắt bọn họ.



Hiệu quả của thuốc khắc chế rất tốt, hiện tại nhiều người bị lây nhiễm đang chờ lấy thuốc khắc chế để cứu mạng.



Lúc hoàng hôn.



Chiến tranh ở hải vực vẫn còn tiếp tục.



Cuộc chiến này, người cá chiếm thế thượng phong.



Nhưng vào thời điểm này, bên ngoài chiến trường đột nhiên có một chiếc ca nô chạy gần vào.



Ngay từ đầu mọi người cũng không chú ý tới.



Theo tiếng ca nô càng ngày càng gần bên ngoài chiến trường, người cá cùng con người đều phát hiện.



Hai bên giao chiến, đột nhiên xông tới một bên không rõ thân phận.



Đáy lòng mọi người ít nhiều cũng sẽ có chút ngờ vực vô căn cứ.



Mắt thấy là sắp tới gần chiến trường, ca nô đột nhiên tăng tốc, người cá cùng con người bên kia đều tưởng rằng viện binh của hai bên, đồng thời cảnh giác lên.



Nhưng ca nô bá một cái từ chỗ đó tiến lên đi về phía mặt biển.



Người cá: "..."



Con người: "..."



Chúng ta đang chiến tranh được không?! Tôn trọng một chút?!



"Đằng sau còn có một chiếc!"



Có người chỉ vào phương hướng ca nô đến, chỉ thấy đằng sau còn có một chiếc ca nô theo sau, rõ ràng là đuổi theo chiếc phía trước.



Cho nên đây là đuổi người đuổi tới biển? Còn chạy đến trên chiến trường?



"A! Lật rồi!"



"Mau nhìn, ca nô lật rồi!"



"Tại sao lật rồi? Bên kia giống như không có bắn ra cái gì a?"



Chiếc ca nô phía trước đột nhiên bị lật làm hai nhóm người trên chiến trường đều dừng lại quan sát.



Chiếc ca nô phía sau vèo một cái lướt qua bọn hắn...



"..."



Có thể tôn trọng một chút hay không!!
Hắn không phải là vì đoàn tụ sao? Nhưng hắn không phải đoàn tụ như vậy!



Sắp nhịn không nổi.



Hắn cần không khí mới mẻ...



Tháp Thiên Khải muốn xóa bỏ Dạ Ảnh.



Nhưng Minh Thù không muốn giết người.



Cho nên...



Tự hắn ngộp chết, cũng không tính là cô giết a?



Minh Thù cưỡng ép tìm cho mình một lý do.



Sau đó càng thêm kiên định không thể thả hắn ra.



"Chuyện virus..." An Liễm nhắc nhở Minh Thù: "Không thể để hắn chết như vậy."



"Tôi đã hỏi qua, hắn không có thuốc giải." Cô cũng không nghĩ Dạ Ảnh nói láo, bởi vì hắn thật sự không cần thuốc giải.



Hắn muốn chính là người cá cùng con người của toàn thế giới đều chết sạch.



Trước đó virus nguyên chủ bị lây nhiễm cùng mấy chuyện đã xảy ra kia hẳn là Dạ Ảnh đang làm thí nghiệm, không ngừng sửa đổi virus.



An Liễm khẽ nhíu mày.



Hắn ghé mắt nhìn nữ sinh bên cạnh.



Cô hơi vểnh mặt lên, ánh mắt rơi vào bong bóng trên mặt biển, khóe miệng luôn luôn nâng lên một đường cong, có đôi khi làm cho người ta không phân rõ đến cùng là vui vẻ hay là không vui.



Hắn thích...



Rốt cuộc là người nào?



Tại sao phải thích cô?



An Liễm trong lòng không có đáp án.



Hắn chính là thích cô, không có bất kỳ lý do gì.



Cô giống sứ mệnh của mình.



Thời điểm gặp được cô, sứ mệnh đã bắt đầu.



An Liễm duỗi tay nắm chặt tay Minh Thù.



Bất kể như thế nào hắn cũng muốn ở bên cạnh cô, đây là việc hắn muốn làm, cũng nhất định phải làm.



Minh Thù phân ra một ánh mắt cho An Liễm, ánh nắng chiều trong mắt cô chứa ánh sáng của tia nắng cuối cùng.



Tay cô khẽ nhúc nhích, xen kẽ qua năm ngón tay của An Liễm.



Gió biển từ mười ngón tay đan xen lững lờ trôi qua, đem sự ôn nhu chưa từng huyên náo bay về phương xa.