Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1490 : Truyền thuyết người cá (36)

Ngày đăng: 03:22 20/04/20


Minh Thù nhìn người bên trong bong bóng dần dần ngừng giãy dụa, cuối cùng mất đi ý thức.



Con ngươi oán độc của Dạ Ảnh chăm chú nhìn Minh Thù.



Người phía sau chỉ là điềm nhiên như không có việc gì cười một chút, gió thổi phất phơ, không để ý chút nào.



Ai bảo các ngươi không ở Tháp Thiên Khải dưỡng lão thật tốt, lại chạy đến đây kiếm chuyện.



Kẻ cầm đầu Dạ Ảnh cũng đã chết rồi.



Nhưng đã tạo thành cục diện bây giờ, tiếp theo nên làm cái gì?



Minh Thù quay đầu nhìn một chút.



Người bên kia đang theo dõi bong bóng trống rỗng phiêu dạt trên mặt biển bên này.



Vẻ mặt con người như gặp ma.



Người cá lại có chút kích động.



Hải thần!



Nhất định là hải thần!



Chỉ có hải thần mới có được lực lượng như vậy!



Minh Thù: "..."



Cô yên lặng ngắm bánh trôi bảy màu đang lơ lửng trên mặt biển một chút, chúc mừng a, hải thần tân nhiệm.



Tiểu · hải thần tân nhiệm · Bảy Màu · Thú nhỏ vui vẻ lăn lộn một vòng.



Cố ý cuốn lên vòi rồng trên mặt biển.



Các người cá càng kích động.



Vòi rồng hướng tới vị trí của Minh Thù, trực tiếp làm ca nô lật ngược.



Minh Thù cùng An Liễm rơi vào trong nước.



An Liễm che chở Minh Thù, phòng ngừa bị cuốn vào bên trong vòi rồng.



Minh Thù xóa xoa mặt, ngươi đang làm gì!



Tiểu · hải thần tân nhiệm · Bảy Màu · Thú nhỏ: "..." Sai lầm sai lầm!



Minh Thù: "..." Trẫm tin ngươi có ma!



Hừ!



Thú nhỏ uốn éo vặn vẹo trên mặt biển, sau đó tiến vào trong nước không thấy nữa.



Minh Thù: "..."



Quả nhiên là cố ý!



Có bản lĩnh ngươi đừng trở về!



Vòi rồng dời khỏi phía xa trên mặt biển, chậm rãi biến mất ở đường chân trời.



"Em phải đi rồi sao?" An Liễm nhẹ giọng hỏi.



Minh Thù nắm lọn tóc bị gió thổi lên: "Không đi."
Minh Thù cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, rất nhanh liền dời chủ đề: "Cậu dự định cứ dông dài như vậy?"



"Đường ven biển thủ không được, đối với tộc nhân sau này mà nói cũng là tai nạn, chúng ta không thể để con người bước vào hải vực."



Cái này là quy củ vẫn luôn di truyền của tộc người cá.



Con người nên sinh sống trên đất bằng.



Hải vực là địa bàn của người cá.



"Nhưng hao tổn như vậy cũng không phải là biện pháp."



An Liễm cũng hiểu điểm này.



Gần đây hắn vẫn luôn suy nghĩ, phải làm thế nào mới có thể kết thúc chiến tranh nhiều năm như vậy.



Nếu cứ tiếp tục đánh cũng đánh không ra kết quả, không chỉ là vấn đề tiêu hao, còn rất phiền phức.



Minh Thù để An Liễm dựa vào chân của mình, cô sờ mái tóc mềm mại của An Liễm:"Cho nên cậu định làm như thế nào?"



An Liễm cau mày suy nghĩ.



"Muốn tôi dạy cậu không?"



An Liễm liếc nhìn cô một cái: "Không cần."



"Cậu xác định?"



An Liễm nhấp môi một chút, có chút nâng lên một đường cong: "Em hôn hôn tôi đi, có em cổ vũ, tôi sẽ giải quyết tốt."



Minh Thù: "..."



Cái này là nhân cơ hội kiếm lời ở chỗ lão tử sao?



"Không hôn."



Ngươi nói trẫm hôn trẫm liền hôn?



Không có sĩ diện sao?



An Liễm hơi nhô một chút: "Hôn."



"Không."



"Vì sao không?"



"Không muốn hôn."



An Liễm càng vượt lên, Minh Thù chỉ có thể lui về phía sau, tay chống trên đá ngầm cùng hắn đối mặt.



"Tôi muốn..."



Ánh mắt của thiếu niên trong suốt giống như biển khơi xanh thẳm, gợn sóng dập dờn, chứa đựng phong cảnh đẹp nhất.



Hắn một tay nắm chặt tay Minh Thù, một tay khác vòng qua hông cô.



"Tôi muốn hôn em."



Thiếu niên cúi đầu xuống, trán chống đỡ lấy trán của Minh Thù, nhẹ giọng lẩm bẩm.



"Có thể chứ?"