Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1529 : Hoa thần trên trời hạ xuống (32)

Ngày đăng: 03:22 20/04/20


Vân cung.



Nơi ở của Thượng Thần Vân Nghiêu.



Lúc này các Thần Tiên hội tụ, tiếng người huyên náo.



Hôm nay là Thượng Thần Vân Nghiêu vì đồ đệ Hoa Thần Hạnh Hoa mà tổ chức thiết yến bái sư.



Hạnh Hoa đi theo bên cạnh Thượng Thần Vân Nghiêu gặp khách.



Trước đó cô ta gặp ai cũng phải hành lễ, lúc này ai gặp cô ta đều phải lấy lòng hai câu, đãi ngộ như vậy làm đáy lòng Hạnh Hoa vô cùng đắc ý.



Cẩm Sắt tiến vào nơi tràn đầy hung thú Hồng Hoang, cô cũng không ra ngoài được nữa.



Sau này sẽ không ai biết bí mật của cô ta, cô ta sẽ hạnh phúc sống cùng Lăng Vô.



Hạnh Hoa nhìn về phía Thái tử bên kia, trong mắt tràn đầy sự ái mộ cùng say mê.



"Hoa Nhi, vị này chính là..."



Hạnh Hoa hoàn hồn, nhanh chóng lắng nghe Vân Nghiêu.



Cửu trọng thiên rất lớn, cho dù là mấy ngàn năm cũng có rất nhiều người chưa từng thấy qua.



Thiết yến của Thượng Thần Vân Nghiêu không ai dám không đến, cho nên Hạnh Hoa nhìn thấy không ít gương mặt xa lạ.



"Chúc mừng chúc mừng."



"Hạnh Hoa tiên tử không hổ là đồ nhi của Thượng Thần, một thân linh khí này đoán chừng rất hơn người."



Hạnh Hoa khiêm tốn tạ lễ.



"Trước đó đã nghe qua sự tích của Hạnh Hoa tiên tử, thật sự là tuổi trẻ tài cao, ta nghe nói pháp thuật Hạnh Hoa tiên tử sử dụng là pháp thuật đã sớm thất truyền, không biết là thật hay giả."



"Nói như vậy, Hạnh Hoa tiên tử thật sự là có quan hệ với Thượng Thần?"



Mấy vị này nói đến đột nhiên thay đổi chủ đề.



Hạnh Hoa cũng không kiêu ngạo cúi người: "Hạnh Hoa may mắn từng được hầu hạ bên cạnh một vị Thượng Thần, sau đó chuyển thế làm người, lần nữa phi thăng đắc đạo, trong tiềm thức nhớ kỹ một vài thứ, Hạnh Hoa cũng là trước đó không lâu mới khôi phục ký ức."



"Ồ?"



"Không biết là vị Thượng Thần?"



Hạnh Hoa câu lên tất cả hiếu kì của mọi người.



Hạnh Hoa cười một chút: "Tên của Thượng Thần, Hạnh Hoa không dám đề cập tới."



Hạnh Hoa tựa hồ không có ý định nói.



Có Vân Nghiêu ở đây, mọi người cũng không dám ép hỏi, chỉ có thể bí mật thảo luận.



Thượng Thần chỉ có mấy vị, bây giờ Hạnh Hoa bái Vân Nghiêu làm sư phụ, khả năng duy nhất chính là vị kia Thượng Thần kia đã chết.



Đông ——



Tiếng chuông Nặng nề trang nghiêm truyền khắp toàn bộ Cửu trọng thiên.



Tất cả mọi người sững sờ.



Một lát sau có người kinh ngạc.



"Thượng Thần Vân Nghiêu lại vì Hạnh Hoa tiên tử gõ chuông Luân Hồi?"



Chuông Luân Hồi nếu như bị gõ vang thì đó chính là chiếu cáo toàn bộ Cửu trọng thiên.
"Đều là người quen, hành lễ lớn như vậy làm gì."



"..."



Thanh âm này làm sao có chút quen tai?



Ngoài cửa lớn Thần Điện, thiếu nữ váy đen ngạo nghễ đứng đó, tiên khí vờn quanh, dung mạo tuyệt mỹ, ngậm lấy nụ cười yếu ớt như gió xuân ấm áp.



Trên người cô phảng phất có ánh sáng thánh khiết, không người nào dám khinh nhờn nửa phần.



Cửa lớn Thần Điện chậm chạp khép lại.



Cô là trở về Thượng Thần cổ.



Cũng đã từng là Hoa Thần Cẩm Sắt.



Minh Thù giẫm lên bậc thang đi xuống, đám người tự động nhường ra một con đường cho cô.



Thiếu nữ trong lúc giơ tay nhấc chân đều là khí thế cao quý, cô có chút nghiêng đầu nhìn Thiên Đế: "Các ngươi tới nghênh đón ta cũng không mang theo lễ vật?"



Chúng thần: "..."



Chưa từng nghe qua việc này.



Không đúng!



Đây là Thượng Thần cổ a!



Thượng Thần cổ thanh lãnh cao quý trong tưởng tượng đâu?



Hạnh Hoa đứng phía sau Thượng Thần Vân Nghiêu, cách Minh Thù rất gần.



Từ lúc cô ta nghe thấy thanh âm của Minh Thù liền lộ ra một biểu lộ không thể tin được, đến bây giờ biểu lộ kia vẫn chưa tiêu tán.



Sao có thể như vậy...



Sao cô có thể là Thượng Thần cổ?



Cô bất quá chỉ là một Hoa thần, sao có thể là Thượng Thần cổ?



Hay là... Người kia...



"Tiểu khả ái, lại gặp mặt." Minh Thù cười tủm tỉm chào hỏi Hạnh Hoa.



Hạnh Hoa: "..."



"Hoa Nhi, Cửu Linh Thần Cổ nói chuyện cùng ngươi." Vân Nghiêu nhắc nhở Hạnh Hoa.



Hạnh Hoa cắn môi, hận ý dưới đáy mắt dần dần dày lên, biệt khuất kêu một tiếng: "Bái kiến Cửu Linh Thần Cổ."



Minh Thù cười cười nhìn về phía Lăng Vô ở một bên khác.



Ma Quân cái thằng ngu này!



Lăng Vô lại còn êm đẹp đứng ở chỗ này.



Lăng Vô đối đầu với ánh mắt của Minh Thù, sống lưng phát lạnh mà từ trước đến nay không có.



Chẳng biết tại sao, trong đầu Lăng Vô bỗng nhiên hiện lên một vài hình ảnh trước kia.



"Để tránh đêm dài lắm mộng, thừa dịp hôm nay nhiều người, ta nói cho các ngươi một chuyện." Minh Thù cất giọng nói: "Cái kia, đi chuẩn bị cho ta một chút đồ ăn."



Chúng Thần:" "..."