Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1531 : Hoa thần trên trời hạ xuống (34)

Ngày đăng: 03:22 20/04/20


Hạnh Hoa nói hết mọi chuyện rõ ràng.



Thế nhưng cũng không có nói tới Lăng Vô, giống như là cố ý che giấu cho hắn.



Thiên Đế cho người đưa cô ta đi, xử lý như thế nào, Thiên Đế nói sẽ cho Minh Thù một câu trả lời hợp lí.



Lăng Vô tựa hồ bị đả kích, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.



Minh Thù để bọn họ tản ra trước, Lăng Vô ở lại.



Thiên Đế có chút chần chờ.



Tốt xấu gì cũng là con của hắn.



Trước khi đi, chỉ có thể vỗ vỗ bả vai của hắn.



Bên ngoài Thần Điện vắng vẻ hơn hẳn.



Lăng Vô vẫn còn ngồi dưới đất, Minh Thù đứng dậy đi về phía hắn.



"Thái tử điện hạ."



Lăng Vô ngẩng đầu, con ngươi tiêu cự đối đầu với ánh mắt của Minh Thù, đáy mắt lại hiện lên một tia hận ý.



Minh Thù mỉm cười lấy kim sắc ra đặt lên mi tâm hắn.



Không có phản ứng.



Vẫn chưa được.



Xem ra hận ý còn chưa đủ.



Minh Thù vẩy vẩy tay áo.



Vẫn là đánh một trận đi.



Có lẽ đánh một trận thì sẽ được!



-



Thiên Đế cho là Minh Thù muốn làm gì Lăng Vô, kết quả chỉ là đem người đánh một trận.



Hắn cũng không biết nên thở phào hay là như thế nào.



Thiên Đế cho đám người lui ra.



"Lăng nhi, trước kia ta liền không đồng ý cho con cùng Hạnh Hoa ở cùng, vì sao con lại không nghe?"



Nếu như không phải Hạnh Hoa, vì sao lại có chuyện ngày hôm nay.



Lăng Vô nằm trên giường, đáy mắt mơ hồ trầm xuống, không có trả lời Thiên Đế.



Thiên Đế nói thật lâu.




Mặc kệ!



Người nào muốn hắn thì muốn!



Trẫm muốn đi tìm đồ ăn vặt!



Phanh ——



Tiểu hài đặt mông ngồi trên giường nát, con ngươi đen bóng không nhúc nhích.



Minh Thù thu tay lại, mỉm cười: "Tu tiên không?"



Tiểu hài tựa hồ bị hù dọa, trong mắt có chút ướt át, méo miệng, ủy khuất đến khóc: "Tu... Ta tu được chưa?"



Đằng sau lại bổ sung thêm một câu: "Ta muốn nói cho phụ hoàng chém đầu ngươi!"



-



Minh Thù lắc lư đến chỗ Hoàng đế một vòng, cứ như vậy ôm tâm can bảo bối của Hoàng đế đi.



Tiểu hài yên lặng ôm cổ cô, vừa cùng cha mẹ mình tách ra, hắn rất không cao hứng.



Nhưng thời điểm khi Minh Thù bay đến không trung, một chút cảm xúc này của tiểu hài liền biến mất.



Nhìn qua Hoàng Thành hội tụ Trường Minh Đăng, trong con ngươi tràn đầy sự mới lạ.



"Ta đang bay a, ngươi bay cao một chút..." Hắn hưng phấn vỗ vỗ bả vai Minh Thù: "Cao hợ một chút, cao một chút..."



Nếu không phải Hoàng đế nói cái tên hùng hài tử này không thể dọa, cô đã muốn cho hắn lăn một vòng trên không trung.



Tiểu hài hiếu kì hỏi: "Ngươi có thể bay cao bao nhiêu?"



"Ngươi đoán xem."



"Ta không đoán." Tiểu hài vểnh miệng, một bộ biểu lộ "Ta lớn nhất": "Ta hỏi ngươi, ngươi cứ trả lời vấn đề của ta!"



Trong cung, không ai dám không trả lời vấn đề của hắn!



Minh Thù cười một tiếng: "Ta cho ngươi biết, hiện tại cũng không phải là hoàng cung, sau này ta nói cái gì chính là cái đó, ngươi dám phản đối, ta liền chơi chết ngươi."



Tiểu hài trừng lớn mắt.



Con ngươi ngập nước tràn đầy khiếp sợ ủy khuất cùng một chút sợ hãi.



Hắn quay đầu nhìn lại, hoàng cung dần dần thu nhỏ.



Lúc này, hắn tựa hồ mới hiểu được, hắn phải rời khỏi nơi kia.



Tiểu hài đột nhiên khóc lên, thanh âm trong đêm truyền khắp toàn bộ Hoàng Thành.



Thật lâu về sau, có một ngày nào đó trong đêm trên Hoàng Thành vang lên tiếng khóc trở thành bí ẩn chưa có lời đáp.