Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1567 : Cuối cùng đã gặp tri diệp (29)

Ngày đăng: 03:23 20/04/20


Ôn Quân mang không ít người tới, nhưng Minh Thù bên này càng nhiều hơn, cộng thêm người Liễu Tri Hàn mang tới, thay phiên nhau cũng có thể mài chết bọn hắn.



Ôn Nguyệt Nguyệt là nữ nhân, không có ai động thủ với cô ta.



Minh Thù gọi người tới chính là đánh bọn hắn.



Có khổ lực miễn phí không dùng thì quá phí.



Đánh người xong, Minh Thù gọi mấy đại huynh đệ kia lại.



"Đây, thứ anh muốn, thứ bên trong này không được đầy đủ, cho nên để tỏ lòng thành ý của anh đối với tôi, tiếp theo anh phải giúp tôi một chuyện."



"Chuyện gì?" Đại huynh đệ có chút sợ.



Cô còn muốn thế nào!



"Nói cái này là của Ôn Quân, rõ chưa?"



"Mượn đao giết người!?" Đại huynh đệ phản ứng rất nhanh.



"Sao có thể gọi là mượn đao giết người? Cái này gọi là tiết kiệm sức lực!"



"..." Ha ha.



Tiết kiệm sức lực đại gia ngươi!



Cái này rõ ràng chính là mượn đao giết người.



Bất quá vị đại tổng tài này làm sao lại đắc tội cô?



Thật là đáng sợ...



"Hiểu chưa?"



"Tiết kiệm sức lực, tiết kiệm sức lực, tiết kiệm sức lực..." Đại huynh đệ sợ hãi.



Ngươi nói gì cũng đều đúng.



Minh Thù đột nhiên chụp lấy hắn: "Có gì ăn không?"



"..."



Đại huynh đệ sờ sờ trên người, lấy ra một thanh sô cô la.



Minh Thù cướp lấy sô cô la: "Luyện yoga thật tốt, cũng đừng ăn sô cô la."



"..."



-



Liễu Tri Hàn lôi kéo Tông Ngộ hỏi nửa ngày.



Tông Ngộ không có nói nguyên nhân mình là bởi vì Minh Thù nên mới bị Ôn Quân bắt đi.



Chỉ nói mình đi đến ngân hàng rút tiền tiết kiệm cũng không để ý.



Liễu Tri Hàn kia là hoàng đế không vội thái giám đã gấp, cả người đều sắp phát điên.



Cuối cùng còn đem Minh Thù mắng một trận.




"Em không chào đón tôi như vậy?"



Ôn Nguyệt Nguyệt mím môi, dùng giọng điệu khẩn cầu: "Ôn Quân, bỏ qua cho tôi đi."



Ôn Quân kéo cánh tay Ôn Nguyệt Nguyệt lại: "Lúc trước em thích tôi như vậy cũng chỉ là nói suông mà thôi?"



"Không..." Ôn Nguyệt Nguyệt bị kinh sợ, áo choàng rớt xuống đất lộ ra bả vai trắng nõn: "Ôn Quân, anh thả tôi ra."



"Em vẫn còn thích tôi đúng không?" Hắn đã mất đi công ty, không thể lại mất đi cô.



"Không..." Ôn Nguyệt Nguyệt lắc đầu: "Tôi không thích anh Ôn Quân, tôi không thích anh!! Bỏ qua cho tôi đi!"



"Em gạt tôi!"



Ôn Nguyệt Nguyệt đột nhiên ngưng giãy dụa.



"Ôn Quân, trước kia là tôi thích anh, thế nhưng... Thời điểm năm đó anh rời đi, tôi đã hết hi vọng."



"Anh biết lúc ấy tôi trải qua như thế nào không?"



Ôn Nguyệt Nguyệt tại thời điểm Ôn Quân rời đi sớm đã cùng Ôn gia đoạn tuyệt quan hệ.



Năm đó Ôn gia bức bách cô ta, xém chút gả cô ta cho một người cô ta hoàn toàn không thích, còn hắn thì sao?



Xuất ngoại trong sự sắp xếp của Ôn gia.



Cứ như vậy ném cô ta lại trong nước, mặc cho Ôn gia sắp xếp.



Nếu như không phải vận khí của cô ta tốt, có người hỗ trợ.



Hiện tại có lẽ cô ta đã bị ép cùng người ta kết hôn sinh con.



Nghe Ôn Nguyệt Nguyệt lên án xong, Ôn Quân gấp gáp nói: "Nguyệt Nguyệt, lúc ấy tôi không nghĩ rõ ràng, hiện tại tôi đã hối hận... Tôi thật sự rất hối hận, sau này tôi sẽ đối xử tốt với em."



Ôn Nguyệt Nguyệt hai mắt đẫm lệ: "Ôn Quân, hối hận cũng vô dụng, nếu chúng ta ở bên nhau, anh cũng không có cách nào lấp đầy những tổn thương mà anh mang đến cho tôi."



Khi đó cô ta tuyệt vọng.



Sao hắn có thể cảm nhận được.



Cô ta bất quá chỉ là thích hắn mà thôi...



Liền phải đối mặt với kết cục như vậy.



Sao hắn lại nhẫn tâm...



"Tôi không biết bọn họ sẽ đối xử với em như vậy, Nguyệt Nguyệt, tôi thật sự không biết."



"Tổn thương tôi nhận được không phải một câu anh không biết tôi liền có thể xem như chưa từng xảy ra mà tiếp nhận anh." Ôn Nguyệt Nguyệt lắc đầu: "Ôn Quân, tôi không còn thích anh."



Cô ta rút tay mình ra.



"Bỏ qua cho tôi, cũng bỏ qua cho anh đi."



"Nguyệt Nguyệt..."



"Nguyệt Nguyệt!!"