Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1568 : CUỐI CÙNG ĐÃ GẶP TRI DIỆP (xong)

Ngày đăng: 03:23 20/04/20


Trận tuyết lớn đầu tiên đột nhiên ập tới, tất cả mọi người đều chưa kịp chuẩn bị.



Gió lạnh gào thét trên bầu trời của thành phố.



Minh Thù che lấy cổ áo đi vào khu nội trú.



Trên giường bệnh, Ôn Quân sắc mặt cực kém nằm ở đó.



Ba ngày trước, Ôn Quân xảy ra một trận tai nạn giao thông.



Lúc ấy Ôn Quân kịp thời tránh được.



Mặc dù bị đụng vào nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.



Minh Thù đi vào, ánh mắt hắn ngoan lệ như đao quét tới.



"Ma đầu!"



"Ôi." Minh Thù buông tay đang che cổ áo xuống: "Ngươi cũng khôi phục rất nhanh!"



Ôn Quân cọ một cái ngồi dậy, liên lụy đến vết thương lại hít một ngụm khí lạnh.



"Ngươi dẫn ta về, cần phải đối phó ta như vậy!?" Có bao nhiêu thù! Có bao nhiêu thù a!



"Ai, không có cách nào." Minh Thù bất đắc dĩ: "Ngươi còn khí số, ta cũng không mang ngươi đi được."



"..." Tên vương bát đản nào quy định!



Ôn Quân nhìn chằm chằm Minh Thù: "Cuối cùng những thế lực kia nhằm vào ta, có phải kà ngươi giở trò quỷ hay không."



"Đúng vậy a."



Ôn Quân cắn răng: "Hèn hạ!"



Minh Thù nở nụ cười xán lạn: "Ma đầu ài, không hèn hạ sao có thể làm ma đầu, ta hèn hạ ta kiêu ngạo!"



Ôn Quân: "..."



Không cách nào phản bác cũng cảm thấy rất có đạo lý là xảy ra chuyện gì?



Nhất định là ma đầu sai!



"Ta vẫn chưa muốn trở về." Ôn Quân đột nhiên bắt đầu diễn kịch: "Ngươi cho ta ở lại một lúc, trở về chính là nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời, xem như đều là ngươi quen, ngươi giơ cao đánh khẽ."



"Vừa rồi ngươi gọi ta là ma đầu."



"Ta gọi sao? Không có, ta không có! Tuyệt đối không phải ta!"



"Ngươi chạy thì làm sao bây giờ?"



"Ta có thể chạy thoát khỏi ngươi sao?"



Minh Thù lấy kim sắc ra, mỉm cười: "Không được, ta thế nhưng là ma đầu, không thể mềm lòng."



"..."



-



Tin tức tổng giám đốc Ôn Quân của tập đoàn Thụy Kim lâm vào hôn mê, đời này có thể không tỉnh lại đi dạo trên hot search một vòng liền bị một chuyện khác ép xuống.



Vốn là tham quan nào đó mua hung thủ giết người, một tay che trời, bất chấp vương pháp.




Tông Ngộ lấy điện thoại ra gõ chữ: "Sao cậu biết tôi ở đây?"



"Tôi theo dõi Ngải Diệp hơn mấy tháng, nha đầu kia thật ranh ma, hắc hắc." Liễu Tri Hàn chen vào, ánh mắt đảo quanh nhà: "Cô ấy không ở nhà?"



Cha mẹ Tông Ngộ chết sớm, vẫn luôn sống cùng chị gái.



Chị gái cũng là nữ cường nhân, rất nhanh liền tích lũy ra một phần gia nghiệp.



Đáng tiếc...



Số mệnh không tốt.



Sau khi chị gái chết, Tông Ngộ liền bán sạch những vật kia, tự mình dọn nhà, bọn hắn ai cũng không biết hắn chuyển đến nơi nào.



"A Ngộ, cậu thật sự thích Ngải Diệp?"



Tông Ngộ trầm mặc gật đầu.



"Mặc dù tôi cảm thấy cô ấy có chút..." Liễu Tri Hàn không tìm được từ để hình dung: "Ài, được rồi, dù sao cậu vui vẻ là được."



Liễu Tri Hàn chính là tới xem người anh em của hắn một chút, biểu đạt một chút tình anh em.



Xem xong hắn liền chuẩn bị rời đi, bằng không khi nữ nhân kia trở về hắn lại bị chụp lên cái mũ "cong".



"Tôi đi đây..."



Ánh mắt Liễu Tri Hàn đột nhiên rơi vào cổ tay Tông Ngộ.



Áo len màu trắng, hạt châu trên cổ tay càng nổi bật hơn.



"Cái này..."



Tông Ngộ tròng mắt nhìn một chút.



Dùng điện thoại gõ ra mấy chữ: "Cô ấy cho."



Liễu Tri Hàn thần sắc cổ quái một chút, cười khan một tiếng: "A a a, tôi đi đây."



Liễu Tri Hàn xuống lầu, ngồi vào bên trong một chiếc xe.



"Ngộ ca ca thế nào?" Trên tay lái phụ, Khương Tiểu Thải đỏ vành mắt hỏi.



"Rất tốt." Liễu Tri Hàn nói: "Sau này em cũng đừng nhớ hắn."



"..."



"Đừng khóc!" Liễu Tri Hàn im lặng: "Bà cô nhỏ, người không biết còn tưởng rằng anh ức hiếp em!"



"Ngộ ca ca sẽ hạnh phúc chứ?" Khương Tiểu Thải khóc thút thít.



"Sẽ sẽ sẽ..."



Chuỗi vòng tay kia nghe nói là số lượng có hạn, có tiền cũng mua không được, nhưng ngụ ý vô cùng tốt —— Anh là mặt trời của em.



*



Vi diện thứ 44 hoàn tất.



Vị diện này... Kỳ thật viết cũng nhanh! Nhảy qua đi!