Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1599 : THÀNH THỊ GIẾT CHÓC (xong)

Ngày đăng: 03:24 20/04/20


Trong rừng cây rậm rạp sinh trưởng các loại kỳ hoa dị thảo, trong không khí có hương hoa lượn lờ.



Thiếu niên từ trong bụi cỏ đi tới đứng dưới một gốc cây, sương sớm từ lá cây nhỏ xuống nện trên chóp mũi thiếu niên, óng ánh trong suốt.



Thiếu niên đưa tay sờ chóp mũi một chút, nhìn về phương xa.



Thế giới này...



Biến lớn.



Thế nhưng nơi này ngoại trừ những thực vật này cũng không có những sinh vật khác.



Yên tĩnh vắng vẻ.



Hắn đứng bên trong thiên địa này, phảng phất không tìm thấy đường về.



Thiếu niên có chút ôm chặt cánh tay, tiếp tục đi lên phía trước, gió nhẹ phất qua người hắn, mang theo sự lạnh lẽo vô tận.



Tim hắn cũng từng chút từng chút lạnh buốt.



Mặt trời lên mặt trăng lặn, không biết đã đi được bao lâu, thiếu niên có chút rã rời dựa vào thân cây nghỉ ngơi.



"Tôi... Có lẽ không tìm được em."



Hắn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.



Mơ hồ nhìn thấy có người đang chạy về phía bên này.



Nhưng hắn quá mệt mỏi, thật sự nhịn không được.



-



Sạt sạt sạt ——



Âm thanh lá cây ma sát hòa âm trong gió rơi vào đáy lòng, quấn quanh tâm hồn.



Thiếu niên có chút mở mắt ra, trước mắt là một đóa hoa màu hồng vừa nở ra, hắn không biết đây là chủng loại gì, nhưng cực kỳ đẹp.



Cánh hoa rơi xuống trên mặt hắn.



Hắn đang nằm dưới táng cây.



Thiếu niên chống đỡ thân thể ngồi dậy, bốn phía không có một ai, chỉ có hoa màu hồng nối thành một mảnh.



Cánh hoa trong không khí bay múa xoay tròn giống như tinh linh.



Đây là nơi nào?



Hắn làm sao lại tới nơi này?



Không đúng...



Nơi này có người.



Người cuối cùng hắn nhìn thấy là ai?
"..."



Trở về rồi?



-



Trong phòng, Nam Ẩn đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới, người đến người đi trên đường phố, náo nhiệt lại ồn ào.



Hắn quay đầu lại hỏi: "Sau đó xảy ra chuyện gì?"



Minh Thù từ phía sau ôm lấy hắn, đưa tay quơ quơ trên không trung.



Mới vừa rồi còn xuân quang đầy trời, lúc này lại bắt đầu có tuyết rơi, trong nháy mắt, toàn bộ thế giới đều bị bao phủ trong làn áo bạc.



Mà trên đường phố một trận ồn ào.



"Em..."



Trước đó hắn nói có thể dựa theo ý nguyện của mình cấu tạo thế giới này, nhưng cũng không thể tùy theo ý muốn khống chế thời tiết như vậy.



Thanh âm tức hổn hển của lão Đại từ dưới lầu truyền đến: "Bà cô nhỏ cô dừng tay! Không muốn đồ ăn sao!? Đồ ăn đều bị cô làm cho chết rét! Cô kích động cũng không cần làm cho tuyết rơi a!"



Minh Thù: "..."



Minh Thù nhanh chóng buông Nam Ẩn ra, đem hoàn cảnh khôi phục lại.



Nam Ẩn quay người, cô có chút nghiêng thân, tay chống trên bệ cửa sổ, vòng Nam Ẩn lại trong khuỷu tay cùng bệ cửa sổ.



Cô nhướng mày cười khẽ: "Thế giới này, hiện tại em là chúa tể."



Thiếu niên hạ mắt, đưa tay mình tới: "Vậy em nguyện ý làm chúa tể trong thế giới của anh không?"



Minh Thù nhìn tay hắn, lặng im không nói.



Hô hấp của Nam Ẩn có chút dừng lại, cuối cùng cơ hồ là nín thở mà chờ đợi.



Mãi đến lúc ngón tay bị nắm lấy, tiếp theo cả bàn tay đều bị giữ chặt: "Đi thôi."



"Em đồng ý?" Thiếu niên lộ ra nụ cười mừng rỡ.



"Anh cho em cái thứ hai để lựa chọn sao?" Minh Thù hỏi ngược lại.



"Em cự tuyệt anh cũng không có cách nào..." Thiếu niên nhỏ giọng thầm thì.



"Vậy em cự tuyệt..."



"Không được." Thiếu niên lập tức đan xen mười ngón tay cùng Minh Thù, giơ tay lên, trong con ngươi lộ ra mấy phần giảo hoạt: "Đáp ứng chuyện của anh sao có thể cự tuyệt, cô vợ nhỏ."



Ta vì ngươi trải ra một con đường trong lòng, nguyện để ngươi đi qua leo lên vương tọa, trở thành chúa tể trong thế giới của ta.



Vi diện thứ 45 hoàn tất!



Qua part3 luôn nha mọi ngườiii