Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1601 : Điện hạ nuông chiều (2)

Ngày đăng: 03:24 20/04/20


Minh Thù cùng Thái tử điện hạ đều bị giam trong một gian phòng, đối phương tựa hồ đang chờ người nào tới, tạm thời sẽ không xuống tay với bọn họ.



Gian phòng ngay cả giường cũng không có, chỉ có một đống cỏ khô.



Trừ cánh cửa kia cũng không có cửa nào khác.



Đám người kia không biết có phải là biết Thái tử điện hạ không biết võ công hay không, ngay cả trói cũng không thèm trói.



Về phần Minh Thù...



Cô vừa mất đi võ công, lúc này có chút suy yếu tái nhợt, nhìn qua không có chút lực uy hiếp nào.



Vì vậy cô cũng không bị trói, cứ như vậy đem bọn họ giam trong gian phòng này.



Minh Thù không phải là không thể chạy, cô muốn nhìn một chút tên tiểu yêu tinh này có thể chơi ra trò gì.



"Hắt xì..."



Thái tử điện hạ ngồi trên cỏ khô trong góc xó, đưa tay xoa xoa cái mũi, chóp mũi bị dày vò đến đỏ bừng.



Hắn có chút ôm chặt cánh tay, không khí ẩm ướt trong phòng không ngừng thấm vào trong thân thể.



Thời tiết bây giờ đang vào mùa xuân, nhiệt độ ban ngày còn có thể chịu được, nhưng nhiệt độ buổi tối liền hạ xuống đến lợi hại, không có quần áo chống lạnh căn bản không nhịn được.



"Hắt xì... Hắt xì..."



"Thái tử điện hạ quả nhiên dễ hỏng như vậy." Minh Thù nằm trên đống cỏ khô cắn một cọng cỏ, yếu ớt lên tiếng.



Trong phòng một màu đen kịt, Thái tử điện hạ chỉ có thể nghe thấy thanh âm của Minh Thù, không nhìn thấy ánh mắt của cô.



Bất quá từ trong ngữ khí của cô dường như có thể tưởng tượng ra biểu lộ lúc này của cô có bao nhiêu châm chọc.



Điêu dân!



Thái tử điện hạ không lên tiếng, ôm chặt mình, xoa xoa cánh tay sưởi ấm.



Thân thể càng ngày càng lạnh, đầu óc tựa hồ cũng bắt đầu choáng váng.



Tại thời điểm hắn ngã xuống liền rơi vào một cái ôm ấm áp.



Trong phòng ngoại trừ hắn cũng chỉ còn lại tên tự xưng sát thủ bị phế sạch võ công kia...



"Buông ra!"



Thanh âm hắn khàn khàn hô một tiếng.



Thân thể muốn giãy dụa nhưng lại không có khí lực gì.



Thanh âm trong trẻo của nữ tử vang lên bên tai: "Thái tử điện hạ, ngươi cũng đừng không biết tốt xấu."



Hơi thở nóng rực thả bên tai hắn làm toàn thân Thái tử điện hạ đều kêu gào khó chịu.



Trên người đột nhiên có vải vóc mềm mại đem cả người hắn đều bọc lại.



Mặt của hắn áp vào nơi mềm mại, hương thơm của nữ tử đập vào mặt làm hắn càng choáng váng, trong đầu đã mất đi năng lực suy nghĩ.




"Ngươi nói ai không dễ nhìn?"



"Ai hỏi nói người đó."



"..." Trẫm cho ngươi đồ ăn vặt, trẫm chính là heo!



-



Hai canh giờ sau.



Minh "heo" Thù trầm mặc níu lấy cỏ khô, từng cọng từng cọng bẻ gãy, sau đó hung hăng ném trên mặt đất, toàn bộ làm như muốn dằn mặt tiểu yêu tinh.



Còn bên cạnh là Thái tử điện hạ cầm đồ ăn đang suy nghĩ có nên ăn hay không.



"Thế nào, Thái tử điện hạ cũng sợ ta hạ độc hại ngươi?" Minh Thù đảo mắt qua.



"Trước đó ngươi giấu đồ ở đâu?" Quần áo trên người cô đều vô cùng đơn giản, cơ hồ không có chỗ để giấu đồ.



Cái áo choàng không hiểu thấu xuất hiện này, còn có đồ ăn hiện tại trong tay hắn.



Đều giống như vô hình xuất hiện.



"Ta nói ta là tiên nữ ngươi tin không?" Minh Thù ném đi cỏ khô trong tay.



"..." Nói nhảm!



"Không ăn trả lại cho ta!"



Thái tử điện chuyển về phía bên cạnh, tránh khỏi tay Minh Thù, nhanh chóng lấy một khối bánh ngọt bỏ vào trong miệng.



Bánh ngọt vào miệng liền hòa tan, cảm giác thơm ngọt trong nháy mắt tràn đầy khoang miệng.



Mùi vị kia...



Lại còn ngon hơn so với đồ ăn trong cung.



Minh Thù âm trầm bóp hai cọng cỏ khô.



Tức chết trẫm!



Thái tử điện hạ rất nhanh đã đem bánh ngọt giải quyết xong.



Minh Thù cười hỏi: "Thái tử điện hạ không sợ ta hạ độc?"



"Dựa vào ngươi?" Thái tử điện hạ trước đó tiếc mạng cực kỳ đột nhiên như cao nhân hạ phạm nói một câu.



"Phải không, vậy Thái tử điện hạ cũng phải cẩn thận độc phát a, vừa rồi ta thế nhưng là đã hạ độc ở bên trong, ngươi suy nghĩ một chút, bộ dáng này của ta, nếu như không phải người bên ngoài giúp, ta làm sao có thể có những vật này."



Minh Thù nở nụ cười xán lạn, giống như đang nói đến một chuyện vô cùng vui vẻ.



Thái tử điện hạ bỗng nhiên nắm chặt tay, hộp bánh ngọt trong tay soạt một chút thay đổi hình dạng.



Mười mấy giây sau, Thái tử điện hạ ném đi hộp bánh ngọt, xoay người nằm xuống: "Vậy xem như mạng ta không lớn đi."