Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1620 : Điện hạ nuông chiều (21)

Ngày đăng: 03:24 20/04/20


Minh Thù bận rộn chuyện của Thừa tướng nên cũng không rảnh bận tâm đến phản ứng của Thái tử điện hạ.



Đông Thập đã đem những nhiệm vụ có liên quan đến Thừa tướng đều nhận hết.



Hiện tại chỉ cần cùng cô đi lấy đầu người lĩnh tiền.



Minh Thù chọn một buổi tối mây đen gió lớn, tuyết lớn đầy trời.



Lập tức sắp đến cửa ải cuối năm, phủ Thừa tướng cũng giăng đèn kết hoa, chuẩn bị ăn tết.



Minh Thù để Đông Thập chờ ở bên ngoài, cô vào trong trói Thừa tướng ra trước.



Minh Thù xuất thủ, vậy nhất định sẽ không có sai lầm.



Hai người khiêng Thừa tướng, một đường chạy vội ra ngoài thành.



"Hô hô..."



Đông Thập ném Thừa tướng trên mặt đất, thở ra hai cái ngụm khí lạnh.



"Nguyệt tỷ tỷ, liền dễ dàng như vậy đem người mang ra ngoài?"



"Nguyệt tỷ tỷ của ngươi ra tay, có thể không giải quyết được?" Minh Thù tự tin nói: "Trước tiên giết chết hắn lại nói."



Đông Thập: "... Ta?"



"Bằng không thì là ta?"



Đông Thập: "..."



-



Thừa tướng mất tích.



Thái tử điện hạ sáng sớm chỉ nghe thấy tin tức này.



Hắn kéo lấy áo choàng hỏi Tạ An đến báo tin: "Làm sao mất tích?"



"Không biết."



"Xác định là mất tích?"



"Vâng, đêm qua hạ nhân tự mình hầu hạ Thừa tướng nằm ngủ, sáng nay đi xem, chăn mền đều không thấy, quần áo lại vẫn còn, khẳng định không phải Thừa tướng tự mình rời đi."



"Bên cạnh Thừa tướng nhiều người tài ba như vậy, không có ai phát hiện gì dị thường?"



"Những người kia... Đêm qua đều hôn mê." Cho nên đây mới thật sự là nguyên nhân xác định Thừa tướng mất tích.



Thái tử điện hạ có chút trầm tư.



Thừa tướng vì sao lại mất tích?



Đáp án này không một ai biết, Thái hậu để Hoàng đế phái người tìm kiếm toàn thành cũng không tìm được người, giống như Thừa tướng chính là hoàn toàn biến mất trên thế giới này.




"Ta biết ngươi không ngủ."



Người tới tuyệt đối không che giấu, trực tiếp xoay người ép cô dưới thân thể.



"Ta cũng biết, mỗi lúc trời tối ngươi đều sẽ đến chỗ ta."



Ngay từ đầu hắn xác thực không biết thân thể mình xảy ra chuyện gì, nhưng là nhiều lần, hắn kiểu gì cũng sẽ để ý đến.



Thế nhưng thời điểm cô ở đây đối với mình như vậy lại cùng tên tiểu thái giám khác đi gần nhau như thế.



Tạ An còn thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình.



Cô là một thích khách.



Cô là đến ám sát mình.



Nụ hôn lạnh lẽo trong bóng đêm rơi xuống.



Không kịch liệt giống như ban ngày.



Ôn nhu lại cẩn thận.



Hắn ôm lấy Minh Thù: "Ngươi nói không sai, ta thích ngươi. Không biết bắt đầu từ lúc nào, ta luôn luôn nghĩ đến ngươi."



"Ta cũng rất sợ hãi, vạn nhất... Ta thất bại, đó chính là vạn kiếp bất phục, ta sẽ mất đi ngươi, thậm chí sẽ liên luỵ đến ngươi."



Thái tử điện hạ nói chuyện đứt quãng.



Hắn ôm lấy khuôn mặt Minh Thù: "Thần Nguyệt, đáp lại ta một chút có được hay không? Ta biết ngươi không ngủ..."



"Điện hạ ngươi uống say." Thanh âm của Minh Thù không có gì thay đổi.



"Ta không có, lời ta nói với ngươi đều là thật lòng." Thái tử điện hạ lần nữa ngăn chặn cánh môi Minh Thù, giọng nói trầm thấp mập mờ: "Nếu ngươi nguyện ý thì đáp lại ta, nếu không nguyện ý ta sẽ dừng lại."



Răng môi Minh Thù bị cạu ra, đầu lưỡi lạnh buốt xâm nhập vào.



Minh Thù thở dài, đưa tay ôm cổ hắn.



Thái tử điện hạ có chút cứng lại.



Một lát sau liền mừng rỡ làm sâu sắc nụ hôn này, cơ hồ muốn đoạt hết không khí trong lồng ngực Minh Thù.



Trong đầu chóng mặt, quần áo trên người lúc nào bị cởi, Minh Thù đều có chút mơ hồ.



Tiểu yêu tinh bắt đầu cường thế, thật có chút không chống đỡ được...



Thái tử điện hạ cắn vàng tai Minh Thù, một lúc lâu mới phun ra mấy chữ: "Ta sẽ lấy ngươi."



Thanh âm hắn vừa dứt, lửa nóng xuyên qua sự lạnh lẽo, Minh Thù run rẩy một chút, nhưng rất nhanh liền bị khoái ý thay thế.



***Hahaha thả thính một chút rồi đi ngủ a!!"